Mục lục
Vợ ơi cả thế giới chờ người ly hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 571: Cố Ý Chống Đối​









**********
Mặc Tu Nhân nhớ tới bố viên thuốc bố không trong bố hộp màu đỏ, gật đầu: “Mỗi bữa đều uống!”
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, anh đừng làm việc bận quá mà quên uống thuốc đó!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Anh không quên đầu, chỉ là anh thấy không có tác dụng gì cả!”
Bạch Cẩm Sương bất lực cười nhẹ: “Đấy là bởi vì em luôn ở bên cạnh anh, ngày nào cũng ở đây với anh, nếu không anh sẽ lại giống như hồi trước ngày nào cũng mất ngủ cho xem!”
Mặc Tu Nhân gật đầu, đưa tay ôm Bạch Cẩm Sương, tựa trán vào vai cô.

Bạch Cẩm Sương nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, có chút đau lòng: “Hai ngày nay chắc anh mệt lắm nhỉ!”
Mặc Tu Nhân thấp giọng cười làm cho vai của Bạch Cẩm Sương có cảm giác run nhè nhẹ.

Anh nói: “Không sao, so với mấy chuyện mệt mỏi khác thì mấy chuyện mệt mỏi hôm nay anh đều đã trải qua, hai ngày nay con có ngoan không?”

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Cục cưng rất ngoan, mấy ngày nay em cũng không buồn nôn lắm!”
Mặc Tu Nhân dịu dàng ôm Bạch Cẩm Sương vào lòng, thấp giọng nói: “Đợi sau khi chúng ta cử hành hôn lễ, không lâu sau cũng đến sinh nhật em, bây giờ anh vất vả một chút, hoàn thành xong hết công việc, rồi sau khi xong hôn lễ, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật đến qua ngày sinh nhật em rồi mới về, có được không?”
Nghe những lời này, Bạch Cẩm Sương mới đột nhiên nhớ tới sinh nhật trước đây của mình vẫn luôn bị sai.

Cô liếc nhìn Mặc Tu Nhân, mở miệng nói: “Mặc Tu Nhân, thật ra, sinh nhật em không phải là tháng một!” Mặc Tu Nhân sửng sốt: "Không phải tháng một sao?”
Bạch Cẩm Sương giải thích với anh: “Trước đây em đã đoán ra người nhà của em là ai rồi, chuyện này là thật, mặc dù có những chuyện em không nói với anh được thế nhưng em biết rõ thân phận của em, năm nay thật ra em đã hai mươi mốt tuổi rồi, cũng không phải là hai mươi tuổi nữa, chỉ là sinh nhật của em là ngày hai mươi chín tháng mười hai nhưng vừa sinh ra được hai ngày thì bị lạc mất, mẹ nuôi nhặt được em là tháng một, vì thế bà ấy vẫn cứ tưởng rằng em sinh vào đầu tháng một Tuổi của em cũng bị nhỏ hơn một tuổi!”
Mặc Tu Nhân có chút giật mình, anh quả thật không ngờ ngày sinh của Bạch Cẩm Sương lại là như thế này
Anh không biết Bạch Cẩm Sương có vì thân phận của mình mà buồn hay không, hay nuối tiếc thế nào, sau khi nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên của anh chính là đau lòng.

Anh đưa tay ôm thật chặt Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, sau này anh sẽ cùng em đón cả hai sinh nhật, một cái là sinh nhật, một cái là tái sinh!”
Bạch Cẩm Sương nghe những lời này không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.

Đương nhiên là cô hiểu ý Mặc Tu Nhân, sinh nhật chính là ngày cô sinh ra thật còn về tái sinh chính là ngày mà Vu Huyền nhặt được cô, bà ấy nhặt cô về từ trên nền tuyết, chẳng phải là đã giúp cô được tái sinh hay sao!
Hôm sau, Trần Ngọc Mai bất ngờ gọi điện cho Vân Thành Nam, bảo anh ta dẫn Tề Bạch Mai về nhà ăn cơm.

Sau khi nghe tin này, Tề Bạch Mai vô cùng lo lắng.

Tề Bạch Mai: “Cẩm Sương, Kim Thư, hai người nói xem mẹ Vân Thành Nam có phải vì mấy chứng cứ kia mà muốn tớ và Vân Thành Nam về ăn cơm không!”
Lâm Kim Thư: “Thế mà cũng hỏi à!”
Bạch Cẩm Sương: "Chắc chắn là thế, chỉ là không biết bà ta muốn hai người trở về là để làm gì, nếu như là vì những chứng cứ kia mà chấp nhận cậu thì tớ nghĩ không thực tế lắm!”
Tề Bạch Mai: “Tớ cũng thấy thế cho nên cứ thấy lo lo, không yên tâm!”
Lâm Kim Thư: “Đừng sợ, không phải còn có Vân Thành Nam cùng về với cậu sao, đến lúc đó binh đến tướng chặn, nước đến đất ngắn, cậu đừng có nhát gan là được!”

Tề Bạch Mai: “Thế nhưng trong lòng tớ vẫn cứ bất an!”
Bạch Cẩm Sương: “Cho dù thế nào đi nữa cứ về rồi tính, trong lòng cũng không bất an thế nữa! Nếu không thì cho dù cậu có từ chối thì trong lòng vẫn tò mò thôi!”
Tề Bạch Mai: “Nói cũng đúng!” Dưới sự thúc đẩy của Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương, tối hôm đó Tề Bạch Mai cùng Vân Thành Nam đến nhà họ Vân ăn cơm.

Tề Bạch Mai vốn cho rằng Trần Ngọc Mai chỉ gọi cô ấy và Vân Thành Nam về mà thôi.

Thế nhưng bọn họ vừa vào cửa, nhìn thấy Trình Ngọc Viện ngồi ở phòng khách, Tề Bạch Mai liền sững sờ.

Đây là chuyện gì thế này! Cô nhắm mắt làm ngơ, lẳng lặng khoác tay Vân Thành Nam.

Vân Thành Nam không biết chuyện của Trình Ngọc Viện, thấy cô ta xuất hiện ở nhà họ Vân còn tưởng Trần Ngọc Mai muốn làm khó anh ta.

Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Lúc này, vừa đúng lúc Trần Ngọc Mai từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Vân Thành Nam, bà cười: “Thành Nam, con về rồi!”
Vân Thành Nam bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ có ý gì? Mẹ muốn con đưa bạn gái về nhà sao còn mời cả người ngoài đến!”
Lần này Trần Ngọc Mai lại không hề tức giận, bà liếc nhìn Tề Bạch Mai một cái, bình tĩnh nói với Vân Thành Nam: “Mẹ không có ý gì khác, chỉ là mẹ thấy càng đông thì càng vui mà, con đừng tức giận!”
Vân Thành Nam không tức giận mới lạ, bởi vì thái độ của mẹ anh ta trước đây mà anh ta dường như luôn vô thức có ý chống đối Trần Ngọc Mai.

Tuy nhiên lần này thái độ của Tề Bạch Mai khác hoàn toàn với anh ta, cô kéo mạnh cánh tay Vân Thành Nam: “Đừng cãi nhau với mẹ anh nữa, em tin là dì nói thật!”
Trần Ngọc Mai lại nhìn Tề Bạch Mai, sắc mặt không nóng cũng không lạnh.

Cho dù bà ta biết Trình Ngọc Viện không phải là đứa tốt đẹp gì thế nhưng thái độ của bà ta với Tề Bạch Mai vẫn không hề tốt hơn tí nào.


Bà ta nói: “Hai đứa ngồi xuống trước đi, đợi chút cơm tối sắp xong rồi!” Nói rồi bà ta đi vào phòng bếp xem cơm tối chuẩn bị đến đâu.

Vân Thành Nam không ngờ hôm nay mẹ anh ta lại bình tĩnh đến thế.

Chỉ là tình cảnh này càng khiến anh ta bất an hơn, anh ta cứ luôn cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Thực ra, Trình Ngọc Viện càng bất an hơn cả Vân Thành Nam.

Khi cô ta nhìn thấy Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai vào nhà, cô ta đã sững sờ.

Cô ta không hề biết rốt cuộc ý của Trần Ngọc Mai là thế nào, bà ta mời cô ta đến nhà họ Vân dùng bữa, kết quả lại gọi cả Tề Bạch Mai tới, bà ta vẫn luôn muốn cô ta làm con dâu nhà họ Vân, thế nhưng bây giờ ý bà ta là sao?
Hơn nữa càng quan trọng hơn là Trình Ngọc Viện nhạy cảm nhận ra thái độ của Trần Ngọc Mai với cô ta hôm nay vô cùng lạnh lùng, không hề còn nhiệt tình như trước đây nữa.

Thậm chí ngay cả thái độ lạnh lùng với Tề Bạch Mai lúc nãy dường như vẫn còn tốt hơn so với cô ta.

Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam ngồi xuống, Trình Ngọc Viện vô thức sờ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK