Mục lục
Vợ ơi cả thế giới chờ người ly hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30: Mắt Của Tôi Mù​









Vẻ mặt Mặc Tu Nhân không chút thay đổi: “Chuyện này tôi cũng không biết, tôi cũng đâu phải con giun trong bụng anh ta!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Vậy những lời anh mới nói là có ý gì?”
Mặc Tu Nhân hơi nhíu mày: “Đó là suy đoán hợp lý mà thôi, em cảm thấy Trịnh Hoài Thanh sẽ không gậy ông đập lưng ông sao? Ngu ngốc!”
“Anh mới..” Cuối cùng Bạch Cẩm Sương cũng không có can đảm mắng người này, cô tức giận bất bình mở miệng: “Cho dù anh ta có ghi âm, tôi cũng có ghi âm toàn bộ mọi chuyện vừa rồi.

Nếu anh ta dám lấy ra đoạn ngắn, đăng đoạn ghi âm tôi thừa nhận chuyện này do tôi đặt bấy, tôi sẽ đăng hết ghi âm chứng minh tôi trong sạch, xem đến lúc đó mọi người đứng Về bên ai!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, lập tức lấy điện thoại ra, rõ ràng đang ở giao diện ghi âm.


Trong khoảng thời gian này cô đã học khôn, trong tình huống nào đều phải làm việc cẩn thận!
Trái lại Mặc Tu Nhân không nghĩ tới, buổi họp báo đã kết thúc rồi, Bạch Cẩm Sương còn đang ghi âm, vẻ mặt anh hơi kinh ngạc: “Xem ra còn có chút đầu óc!”
Bạch Cẩm Sương tức giận tới mức khóe lật: “Mặc Tu Nhân, anh độc miệng miệng giật như vậy, hẳn là không có bạn đúng không?”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân lóe sáng: “Bạn của tôi đúng là không nhiều lắm, nhưng chỉ cầu chất lượng, không cầu số lượng!”
Sau khi Mặc Tu Nhân nói xong, còn nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương với vẻ đầy ngụ ý.

Bạch Cẩm Sương nghẹn lời, cô cảm nhận được khinh bỉ thâm sâu đến từ người này.

Cô hơi bực bội quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, cô cũng là người có cá tính: “Rốt cuộc là anh có đi hay không?”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân sâu thẳm, anh không nghĩ tới, vậy mà cô nổi đóa.

Không hiểu sao anh lại nghĩ tới Tống Chí Nam, mỗi lần cô ta tức giận đều hung dữ như vậy.

Anh đột nhiên vươn tay véo đôi má mềm mại của Bạch Cẩm Sương, tay để sau đầu cô, kéo đầu cô lại gần: “Sao thế? Tức giận à? Cảm thấy tôi nói sai rồi sao?”
Tư thế này lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người, hơn nữa sau gáy còn bị anh giữ lấy, khiến toàn thân Bạch Cẩm Sương trở nên cứng ngắc, cô cứng miệng nói: “Tôi không tức giận!”
Mặc Tu Nhân cười nhạo một tiếng, giọng điệu làm như khinh thường: “Gho dù có hay không, ánh mắt nhìn người của em thật sự quá kém cỏi!”
Bạch Cẩm Sương không phục: “Vậy tổng giám đốc Mặc thì sao? Tôi chọn anh để kết hôn, những lời này của anh là đang nói mình kém cỏi, hay là mắt của tôi mù, mới có thể chọn trúng anh?”

Đôi mắt Mặc Tu Nhân lập tức âm u: “Bạch Cẩm Sương… Em đang khiêu khích tôi à?”
Bạch Cẩm Sương cố nén tức giận xuống, bình nứt không sợ bể: “Anh nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân nheo lại đầy nguy hiểm, anh khẽ hừ một tiếng: “Bạch Cẩm Sương, có đôi khi rất có cá tính, chưa hẳn là chuyện tốt đâu!”
Bạch Cẩm Sương trả lời một cách mỉa mai: “Không phải tổng giám đốc Mặc rất có cá tính sao?”
“Xuống xe!” Vẻ mặt Mặc Tu Nhân âm u, không muốn nói thêm với cô một câu: Đầu óc anh bị nước vào, mới cảm thấy người phụ nữ này có chút thú vị, còn đặc biệt chạy tới giải vây giúp cô.

Gương mặt Bạch Cẩm Sương nhăn lại, kéo cửa xe ghế lái phụ, ra khỏi xe.

Cô mới xuống xe, còn chưa đứng vững, Mặc Tu Nhân đã nhấn chân ga, trực tiếp nghênh ngang mà đi, Bạch Cẩm Sương ăn vào một đống khói, cô tức tới mức giậm chân tại chỗ.

Sao lại có người đàn ông nhỏ mọn như vậy chứ? Mặc Tu Nhân nhìn thấy bộ dạng Bạch Cẩm Sương giậm chân qua gương chiếu hậu, không hiểu sao tâm trạng tốt hơn một chút, anh không nhịn được nhếch miệng.

Bạch Cẩm Sương lấy điện thoại ra, vừa định liên lạc với bạn thân Lâm Kim Thư, Lâm Kim Thư đã gọi điện tới trước rồi.

“Cẩm Sương, buổi họp báo đã kết thúc, cậu đang ở đâu thế?” Giọng nói trong veo mà lạnh lùng của Lâm Kim Thư truyền từ trong điện thoại ra.


Bạch Cẩm Sương mím môi: “Tớ đang ở dưới lầu trang sức đá quý Hải Thiên, làm sao vậy?”
Lâm Kim Thư nhỏ giọng nói: “Bây giờ cậu tới đây, tớ đang ở quán cà phê bánh kem đợi cậu!”
Lúc Bạch Cẩm Sương đến quán cà phê bánh kem, Lâm Kim Thư đã ngôi ở vị trí cũ, trước mặt là một chiếc notebook.

Bạch Cẩm Sương tiến đến bên cạnh cô ấy: “Sao thế? Lúc này trên mạng thế nào?”
Lâm Kim Thư là caø thủ máy tính, được gọi là hacker, mọi người trên mạng đều biết cô ấy là LX, rất có danh tiếng.

Trong tìm kiếm hot nhất trên Facebook lúc trước, ảnh chụp màn hình Bạch Linh Lan đăng ký cuộc thi thiết kế trang sức thế kỷ, là Lâm Kim Thư giúp cô chuẩn bị, bài đăng trước khi diễn ra buổi tuyên bố, cũng là cô bảo Lâm Kim Thư đăng lên.

Tính tình Lâm Kim Thư lạnh lùng, nhưng là người bạn đáng tin nhất của Bạch Cẩm Sương.

Cô ấy nghe Bạch Cẩm Sương nói, lập tức xoay máy tính qua, thản nhiên mở miệng: “Tự cậu xem đi!”
Bạch Cẩm Sương vươn đầu tới gần nhìn, liếc thấy trang web chính thức của trang sức đá quý Hoàng Thụy mới tuyên bố một tin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK