Hiện tại cô ta thầm nghĩ chỉ muốn có một chút tiền, muốn lấy chút máu của Tần Minh Xuân nhưng mà cũng không muốn cả đời sau phải bồi thường!
Dù sao thì cũng có các trưởng bối khác, cô ta cũng không cần
Tần Minh Xuân hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía của Tần
Quốc Phú: “Nếu đúng thì sao, mà nếu không phải thì sao?”
Tần Quốc Phú cũng chỉ nở nụ cười: “Nếu đúng thì tất nhiên sẽ liên quan đến trưởng bối của nhà họ Tân ở thôn Đại Loan nhà mình, Minh Xuân à, cậu cũng đừng quên là cậu cũng chính là người của nhà họ Tần ở thôn Đại Loan của chúng tôi, cũng không phải là người nhà họ Tân ở thành phố Trà Giang”
Tân Quốc Phú căn bản cũng không nói về khả năng là không đúng, lúc trước vào thời điểm Tần Minh Lệ nói với ông ta thì ông ta còn cảm thấy bản tín bán nghi, nhưng mà khi nhìn thấy thái độ này của Tần Minh Xuân thì ông ta đã hoàn toàn tin tưởng.
Gương mặt của Tần Minh Xuân lạnh lùng: “Vậy thì ông muốn thế nào?”
Tân Quốc Phú nở nụ cười dội trả: “Tôi còn có thể thể nào được nữa, nếu như người ta cảm thấy hợp ý với cậu thì cũng phải công nhận cậu là con trai, chúng tôi cũng chính là các bậc trưởng bối cho nên cũng không thể giữ chân của cậu lại được, nhưng mà. Nếu như nhà họ Tần ở thành phố Trà Giang muốn nhận cậu thì có phải là bọn họ cũng rất khó qua được cửa ải của thôn Đại Loan chúng ta hay không, bọn họ cũng không thể vì chúng tôi chỉ là một thôn Đại Loan mà lại dám ngang nhiên cướp đoạt con cháu, chuyện này nói như thế nào thì chúng tôi cũng có lý hơn!”
Tân Quốc Phú mang biểu lộ đường hoàng, nếu như không phải Tân Minh Xuân hiểu rõ con người của ông ta, biết rõ là ông ta chỉ muốn đòi tiền cho nên mới vòng vo quanh co như vậy, suýt nữa thì anh ấy cũng tin! Anh ấy cũng không có tiếp lời nói của Tân Quốc Phú mà chỉ nhìn về phía của Tân Quốc Cường nói: “Bố, bố cũng nghĩ như vậy sao?”
Tần Quốc Cường mở lớn miệng: "Bố... bố. Minh Xuân, bố chỉ hỏi con một câu, nếu như con nhận bọn họ làm bố mẹ rồi thì có còn nhận bố với mẹ của con không?”
Gương mặt của Tần Minh Xuân không biểu tình: “Tất nhiên là nhận, chỉ cần mọi người không làm con thất vọng, thì vĩnh viễn chính là bố mẹ ruột của con!”
Tần Quốc Phú nghe xong lời này thì sắc mặt lập tức cảm thấy không ổn, ông ta lập tức dắt cuống họng: “Quốc Cường, cậu đang nói cái gì vậy, có nhận hay không là một chuyện, nhưng mà nhà bọn họ cũng chưa có đến tìm cậu, hỏi một chút về thái độ của cậu cũng là một chuyện khác, cũng sợ là cậu vẫn chưa biết, buổi tối hôm nay bọn họ mở tiệc, nói cho tất cả mọi người biết là Minh Xuân chính là con trai của bọn họ, về sau này khi Minh Xuân đi ra bên ngoài thì còn có ai nói nó là con của cậu nữa? Hiện tại bọn họ văn chưa gặp cậu, vậy mà cậu lại đi tin tưởng những lời này sao, Minh Xuân hiện tại cũng chỉ mới có mười chín tuổi, đứa nhỏ như vậy thì có thể hiểu cái gì, không phải là anh hai nói chuyện khó nghe chuyện này bất kể như thế nào thì con trai của cậu cũng sẽ bị đoạt đi, anh chính là anh hai của cậu thì anh nói những lời này đều là đang suy nghĩ cho cậu, chính mình tự ngâm lại đi!”
Nghe xong những lời Tần Quốc Phú nói thì quả nhiên là sắc mặt của Tân Quốc Cường thay đổi, ông ấy nhíu mày chặt lại.
Tần Minh Xuân nhìn thấy một màn này thì ánh mắt có chút thất vọng. Lại nói tiếp, Tân Hạo và Mặc Tố Nhiên mới là bố mẹ ruột của anh ấy, chẳng qua là anh ấy có được thần phân Tần Minh Xuân cho nên cũng không muốn làm cho hai vợ chồng Tân Quốc Cường không nơi nương tựa, nhưng không nghĩ rằng có loại người như Tần Quốc Phú này dính vào.
Anh ấy trầm mặt: “Bố, con nói với bố một lần nữa, nếu như bố cứ nghe lời của người khác mà không tin tưởng con thì con sẽ lựa chọn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với bő!"
Tròng mắt của Tần Quốc Phú lập tức trừng ra: “Minh Xuân, lời này của cậu cũng quá đáng lắm, trong lúc cậu hôn mê bố mẹ của cậu đã chiếu cố cậu như thế nào, trong lòng của chính cậu cũng không hiểu rõ sao? Hiện tại cũng có chút danh phận nên không muốn nhận bố mẹ sao? Cậu cũng không sợ bị chỉ trích à?”
Tần Minh Xuân cười lạnh: "Đó cũng là chuyện giữa tôi và bố mẹ của tôi, có liên quan gì đến ông không, ông trái một câu trưởng bối phải một câu trưởng bối, hôm nay tôi cũng muốn nói rõ ràng cho ông biết, có thể làm trưởng bối của tôi cũng chỉ có bố mẹ của tôi mà thôi, ông cũng không có tư cách nói này nói nọ, hôm nay ông đến châm ngòi ly gián nhiều như vậy không phải là vì thấy quan hệ của tôi và nhà họ Tân cho nên muốn đến kiếm một chút lợi ích phải không, ông cho rằng tôi bị mù lòa sao, không thấy rõ được mục đích của ông chắc?”
Tần Quốc Phú thẹn quá hóa giận: “Minh Lệ của nhà chúng tôi cũng kiếm được tiền, cậu cho rằng tôi thèm lấy những đồng tiền dơ bẩn này sao? Tôi đây chỉ là đang suy nghĩ cho em trai của mình mà thôi, tôi không có khả năng quyết định thay cho cậu nhưng mà tôi không thể nào mặc kệ em trai của mình được!”
Tần Minh Xuân lạnh lùng nhìn ông ta một cái sau đó nhìn về phía của Tần Quốc Cường nói: “Bố, những ý nghĩ ở trong lòng của con cũng đều đã nói ra hết rồi, bố nghĩ thế nào?”
Tần Quốc Cường mấp máy môi: “Bố có thể ăn cùng bọn họ một bữa cơm được không? Dù sao thì... bố cũng không biết rõ bọn họ là người như thế nào, bọn họ vì cái gì... mà vô duyên vô cớ lại muốn nhận lại con, phải nói cái gì hợp lý chút chứ, bố cũng không quá tin chuyện này, lúc trước bố nhìn ở trên TV, có một tin tức là một kẻ có tiền cứu được một tên ăn mày về nhà sau đó đối xử với người đó vô cùng tốt rồi chuyển nhượng cả tài sản và công ty cho người đó, sau đó nói cái gì mà pháp nhân, nhưng mà kết quả cuối cùng đó là người ăn mày kia bị bắt vào tù mà bố cũng không biết bọn họ định làm cái gì, chỉ sợ bọn họ sẽ làm hại con!”
Nghe được những lời này của Tần Quốc Cường, trong mắt của Tần Minh Xuân cuối cùng cũng hiện lên vẻ vui mừng, tuy là trung thực nhưng mà cuối cùng cũng là vì suy nghĩ cho anh ấy, không uổng phí bao nhiêu tâm tư mà anh ấy đã dành cho bọn họ.
Anh ấy gật nhẹ đầu: “Được a, buổi tối nay nhà họ Trần sẽ mở tiệc vào buổi tối, con sẽ đưa mọi người qua đó, đến khi bữa tiệc kết thúc thì mọi người... có thể nói chuyện với bố mẹ của con một lúc!”
Tần Quốc Cường nghe thấy Tần Minh Xuân nói như vậy thì cuối cùng cũng thở ra một hơi: “Được, bố mẹ nghe theo lời của con!”
Tần Quốc Cường có cảm giác Tần Minh Xuân tại Trà Giang và ở thôn Đại Loan là hoàn toàn không phải một người, hiện tại anh ấy có thể tự mình làm chủ được mọi thứ, Tần Quốc Cường không muốn làm cho anh ấy không vui nhưng mà cũng không muốn anh ấy bị người khác lừa gạt, cho nên sau khi ông ấy liên tục cân nhắc thì cuối cùng cũng đưa ra quyết định là sẽ đi gặp vợ chồng nhận Tần Minh Xuân.
Tần Minh Xuân nhận được đáp án của Tần Quốc Cường thì đứng đây: “Được rồi, bây giờ con cũng đang vội cho nên con đi trước, đến buổi tối con sẽ cho người đến đây đón mọi người!”
Tần Minh Xuân nói xong thì cũng trực tiếp quay người rời đi.
Dù sao thì hiện tại anh ấy cũng không muốn ở trước mặt của Tần Quốc Cường cãi nhau với loại người như Tần Quốc Phú.
Chỉ có điều là một nhà bọn họ ở chỗ này cũng đã bị Tần Quốc Phú tìm được, xem ra là về sau phải chuẩn bị một chỗ để cho hai vợ chồng Tần Quốc Cường ở một nơi mà bọn họ không tìm thấy.
Tần Minh Xuân cũng không hề ý định muốn giao tiếp với Tần Quốc Phú.
Chỉ có điều, Tần Minh Xuân không biết rằng khi bản thân vừa rời đi thì Tần Quốc Phú lại bắt đầu vòng vo, ông ta nói với Tần Quốc Cường: “Quốc Cường, anh hỏi cậu một chút, nếu buổi tối cậu gặp hai người muốn nhận Minh Xuân thì cậu định nói cái gì?”
Tần Quốc Cường do dự hai giây sau đó ăn ngay nói thật: “Em muốn nhìn xem bọn họ là hạng người gì đã!”
Con người của Tần Quốc Phú lóe lên: "Kỳ thật là anh cảm thấy con người thì không có gì quan trọng, quan trong chính là người ta có tiền, bọn họ muốn nhận Minh Xuân làm con trai thì nhất định sẽ phải bồi thường cho cậu đền bù tổn thất, đến lúc đó thì cậu liền... liền mở miệng đòi ba mươi tỷ... à không! Phải là một trăm năm mươi tỷ, dù sao thì công lao cậu khổ cực nuôi lớn con trai đến như vậy, không nói một cái là thành con trai của nhà người ta như vậy!”
Tần Quốc Cường nhíu chặt mày lại: “Nhà bọn họ cũng chẳng qua chỉ là nhận con nuôi mà thôi, anh muốn nhiều như vậy làm gì! Nhà của chúng ta cũng không phải là gả con gái đi, dù sao được ở trong nhà người ta cũng là được rồi!”
Tần Quốc Phú cười nhạo một tiếng: “Cậu không nghe lời của anh thì đến lúc đó đừng có mà hối hận, những kẻ như thế kia có rất nhiều tiền! Cậu không lấy tiền thì không phải là để cho bọn họ được lời sao? Cậu lấy một số tiền như vậy, bọn họ phải bỏ ra số tiền lớn thì cho dù không thương Minh Xuân thì cũng đau lòng cho số tiền của mình, cậu nói xem có phải hay không!”