Chương 321: Khổng Tước Khai Bình
Tại Ôn Nguyệt Các.
Sau khi các món ăn được dọn ra, Sở Tuấn Thịnh liên tục gắp các món ăn cho Bạch Cẩm Sương, khiến cô cảm thấy bản thân như đang chiếm hết tất cả món ăn trong này vậy.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang ăn uống chăm chú, Sở Tuần Thịnh không khỏi cong môi vui mừng nhìn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhìn lên thì thấy Sở Tuấn Thịnh đang cười một cách đầy tà mị và xấu xa, dưới ánh đèn những viên kim cương màu tím trên tai anh ta khiến cô có cảm giác anh ta càng xấu xa hơn.
Cô thấy vậy liền nhướng mày nói: "Anh không ăn đi ngồi nhìn tôi làm gì?"
Sở Tuấn Thịnh cong môi nói: "Cẩm Sương, em cảm thấy tôi đẹp trai không?” Sở Tuấn Thịnh tựa hồ có chút bất cần mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.
Trước đây, anh ta chỉ là bán tín bán nghi.
Nhưng kể từ khi Bạch Cẩm Sương cứu anh ta lần trước thì toàn bộ trái tim anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Mặc dù bình thường anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng anh ta lại rất nghiêm túc với phần tình cảm này của mình.
Bạch Cẩm Sương hơi khó chịu khi bị Sở Tuấn Thịnh nhìn chằm chằm như vậy, cô không khỏi trừng mắt nói: "Đừng có ở trước mặt tôi bày ra vẻ khổng tước khai bình”
Sở Tuấn Thịnh cảm thấy có chút không đúng: "Cẩm Sương, em mắng tôi." Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Tôi mắng anh khi nào?" “Em nói tôi là động vật” Sở Tuấn Thịnh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn anh ta không đồng tình: "Con người không phải là động vật bậc cao à?”.
Sở Tuần Thịnh nghe vậy thì trực tiếp bật cười: “Cẩm Sương, em đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, em càng nhìn tôi như vậy tôi lại càng thích em”
Những gì Bạch Cẩm Sương vừa ăn gần như mắc kẹt trong cổ họng.
Cô khó khăn nuốt thức ăn xuống và nhìn Sở Tuấn Thịnh không nói nên lời: "Sở Tuần Thịnh, anh có bị làm sao không?"
Sở Tuấn Thịnh cười đùa nói: "Tôi nói cái gì cũng đều là thật, nên em thật xinh đẹp"
Bạch Cẩm Sương lúc này không còn biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa: "Anh bị bệnh thật rồi."
Sở Tuấn Thịnh cố ý nhìn Bạch Cẩm Sương nói: "Tôi không bị bệnh, tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Bạch Cẩm Sương liếc nhìn anh ta và không nói gì.
Sở Tuấn Thịnh không hề cảm thấy khó chịu mà cười nói tiếp: "Cẩm Sương, em biết trên đời này chuyện gì dễ chịu nhất không?"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh ta, ánh mắt lóe lên nghi ngờ hỏi: "Cái gì?"
Sở Tuấn Thịnh cong cong môi: "Đương nhiên là người bên cạnh vốn dĩ là tình địch sau đó trở thành người yêu cuối cùng sẽ thành người nhà"
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra: "Tôi không hiểu ý của anh”.
Sở Tuần Thịnh đột nhiên cầm điện thoại trên bàn đưa cho Bạch Cẩm Sương: "Nhìn đi." Bạch Cẩm Sương ánh mắt quét qua tấm ảnh, sau đó cả người sững sờ.
Bức ảnh được đăng trên vùng bạn bè của Doãn Nhược Liên, trong ảnh cô ta cười tươi như hoa, còn Mặc Tu Nhân thì lạnh như băng nhưng lại hài hòa đến lạ thường.
Doãn Nhược Liên rất phù hợp với hai từ “hạnh phúc
Tay Bạch Cẩm Sương vô thức nắm chặt thành nắm đấm, cô đột nhiên cảm thấy khó thở và khó chịu có chút hụt hơi.
Giống như thể có ai đó đang dùng tay nắm lấy trái tim cô khiến cô như muốn nghẹt thở.
Cô vô thức cắn chặt môi khiến nó bật máu.
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Cẩm Sương như vậy, trong lòng Sở Tuần Thịnh cảm thấy có chút khó chịu.
Có rốt cuộc là thích Mặc Tu Nhân bao nhiêu mới có thể biểu hiện ra những hành động này chứ.
Tuy nhiên, dù là như vậy thì anh ta cũng không thể để Mặc Tu Nhân có cơ hội.
Không nói đến việc anh ta thích Bạch Cẩm Sương, đối với nhân phẩm của Mặc Tu Nhân thì từ trước đến nay anh ta vẫn luôn hoài nghi.
Sở Tuấn Thịnh trực tiếp nhìn Bạch Cẩm Sương, sau đó thu lại điện thoại nói: "Cẩm Sương, tôi biết Mặc Tu Nhân thích em nên anh ta chính là tình địch của tôi”
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại, trong đầu cô lúc này chỉ toàn hình ảnh của Doãn Nhược Liên và Mặc Tu Nhân.
Cô cảm thấy hiện tại mình có chút không thoải mái và hiện tại có cảm giác mình không còn giống trước kia.
Đáng lẽ cô nên tin rằng Mặc Tu Nhân sẽ không có bất cứ điều gì với Doãn Nhược Liên như anh đã giải thích trước đây.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến thái độ của Mặc Tu Nhân hôm nay thì cô có chút không rõ.
Cô có chút buồn bực lắc đầu nguầy nguậy nói: "Anh sai rồi, anh ấy không thích em"
Nếu anh ấy thích cô thì ngay từ đầu anh sẽ không đề cập đến những vấn đề như thế, cũng sẽ không bảo cô đừng thích anh, huống chi khi cô hỏi anh có thích cô không thì anh đã phủ nhận
mà không cần suy nghĩ.
Sở Tuấn Thịnh hít sâu một hơi thật sâu và nắm chặt hai tay lại, có chút căng thẳng.
Anh ta chăm chú nhìn Bạch Cẩm Sương: "Được, bây giờ chúng ta không quan tâm anh ta nghĩ gì nữa, tôi chỉ muốn nói với em rằng tôi thích em".
Bạch Cầm Sương sửng sốt, sau đó cô không kiềm chế được cảm xúc: "Sở Tuần Thịnh, đừng làm ra trò đùa này chỉ vì anh với Mặc Tu Nhân có thù oán với nhau"
Sở Tuấn Thịnh cau mày dữ tợn, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Bạch Cẩm Sương, đây không phải là nói đùa.
Em chạy trốn cái gì, tôi so với Mặc Tu Nhân có chỗ nào kém hơn sao?"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút khó coi, cô nhìn chằm chằm Sở Tuấn Thịnh một lúc lâu, sau đó yếu ớt nhắm mắt lại và cố gắng nói ra một cách bình tĩnh: "Sở Tuấn Thịnh, tôi đã kết hôn với Mặc Tụ Nhân hơn ba tháng rồi.
Hơn nữa tôi cũng đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Sở Tuấn Thịnh, anh đừng thích tôi, nếu anh muốn thì chúng ta vẫn có thể là bạn, còn nếu không muốn thì có thể quên đi".
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương cũng rất nghiêm túc, nói xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút
Vẻ mặt của Sở Tuấn Thịnh hoàn toàn cứng đờ, giọng nói có chút bối rối: "Chuyện này nhất định không phải là thật, em đang đùa tôi sao? Cẩm Sương, chuyện này không thể nói đùa được đậu".
Bạch Cẩm Sương mở mắt ra, sốt sắng như chưa từng có: "Sở Tuần Thịnh, anh cho rằng tôi đang nói đùa sao?".
Sở Tuần Thịnh không kìm được, cảm xúc bộc phát trực tiếp: "Vậy thì tại sao em không nói với tôi rằng em đã kết hôn được ba tháng, tại sao tôi hoàn toàn không biết chuyện này, Bạch Cẩm Sương, em có từng coi anh là bạn không?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Sở Tuấn Thịnh một cách bất lực, giọng nói có phần hối lỗi: "Xin lỗi, Sở Tuấn Thịnh, lần đầu tiên gặp anh thì tôi đã lấy chứng nhận với Mặc Tu Nhân rồi.
Tôi coi anh như một người bạn, nhưng tôi với Mặc Tu Nhân đã đồng nhất không công khai mối quan hệ này rồi, vì vậy không chỉ mình anh mà nhiều bạn bè khác không biết rằng tôi đã kết hôn với Mặc Tu Nhân"
Sở Tuấn Thịnh nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương sau đó đột nhiên yếu ớt buông cánh tay xuống: "Được rồi, tôi biết rồi, em đi trước đi, tôi muốn ở đây một mình"
Bạch Cẩm Sương mím môi, trước khi đứng dậy rời đi trong lòng vẫn còn có rất nhiều điều muốn nói: “Sở Tuấn Thịnh, nếu anh tức giận vì tôi không nói cho anh biết chuyện này, thì tôi cũng không biết phải làm sao, thực sự xin lỗi”.
Bạch Cẩm Sương nói xong liền rời khỏi nơi đó.
Sau khi ra khỏi Ôn Nguyệt Các, Bạch Cẩm Sương cảm thấy kiệt quệ về thể chất và tinh thần, vì vậy cô đã lái xe đến biệt thự số một Hương Uyển.
Trên đường đi, Bạch Cẩm Sương mở cửa sổ, gió lạnh thổi qua khiến cô tỉnh táo một chút.
Khi Bạch Cấm Sương trở về nhà, cô thấy trong nhà không có một ai, cô sực nhớ ra có lẽ lúc này Mặc Tu Nhân đang ở với Doãn Nhược Liên.
Bạch Cẩm Sương lên lầu tắm rửa và đi ra thì đã gần mười một g Cô lơ đãng lấy điện thoại ra và xem.
Khi nhìn thấy vòng bạn bè của Cảnh Hạo Đông, cô lập tức sững người sau đó nhìn chằm chằm vào bức ảnh ấy.
Khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân trong bức ản thì biểu cảm của cô quả thực không tốt.
Cô đột nhiên hiểu tại sao hôm nay Mặc Tu Nhân lại hỏi cô có thời gian không và sau khi cô nói rằng mình hẹn với Sở Tuấn Thịnh thì Mặc Tu Nhân đã tức giận và phớt lờ cô, hóa ra đây là sự thật.
Có lẽ bức ảnh của Doãn Nhược Liên được chụp tại bữa tiệc sinh nhật của Mặc Tu Nhân.
Đầu óc cô thật sự rất căng thẳng, đáng nhẽ cô phải hỏi anh thêm vài ba câu.
Mặc Tu Nhân kiêu ngạo như vậy mà lại tự hạ mình xuống để mời cô, vậy mà cô lại không biết.
Có lẽ anh rất muốn mang cô đi cùng.
Bạch Cẩm Sương hít một hơi thật sâu và gọi điện trực tiếp cho Cảnh Hạo Đông: "Anh Cảnh, các anh đang ở đâu?"