Chương 284: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Như Vậy!
Bạch Cẩm Sương khởi động xe và trở về biệt thự số một Hương Uyển.
Trên đường đi, cô lái xe rất thận trọng vững vàng, đến biệt thự số một Hương Uyển, cô nhìn dáng vẻ Mặc Tu Nhân vẫn đang yên tĩnh nhắm mắt, có vẻ như anh đã ngủ say rồi.
Cô không kìm được đưa tay lay cánh tay của Mặc Tu Nhân, định đánh thức anh dậy.
Nhưng kết quả là cô chưa kịp mở lời, Mặc Tu Nhân đột nhiên mở mắt, cau mày nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh: “Bố, con đã nói rồi, con biết chừng mực, hơn nữa con vẫn là thanh niên, bản thân con cố gắng thì cố gắng làm sao chứ! Bố cũng không già đến nỗi xem con là một đứa con nít đấy chứ, đúng không?”
Bạch Cẩm Sương xém chút nữa thở dài một hơi, chuyện này, cô lại trở thành bố của Mặc Tu Nhân rồi ư?
Thật sự mà nói, nếu như Mặc Tu Nhân sẽ không nói những lời vô nghĩa với cô, cô thật sự không có cách nào tin được anh đã say rồi!
Cô nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, nói: “Em không phải là bố của anh!”.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, không khỏi nhíu mày: “Anh, là anh ư!”.
Nữa rồi, cô vừa trở thành là mẹ, là bố, bây giờ còn là anh trai!
Thật sự anh đã uống say lắm rồi, không ngừng nói hươu nói vượn, | làm bừa làm càng, anh bây giờ đến cả năm nữa cũng không còn phân biệt được nữa!
Thật sự không biết, sau khi Mặc Tù Nhân tỉnh dậy, liệu anh có nhớ lại.
những chuyện này không.
Nếu như anh nhớ, dự là anh sẽ giết người diệt khẩu mất, đem cô băm thành trăm mảnh.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt của anh, đôi mắt đen nhánh phản chiếu | khuôn mặt của cô dường như có chút mơ màng, bộ dàn có vẻ đã say lắm.
rôi.
Cô nuốt ngụm nước bọt, mở miệng nói: “Bây giờ xuống xe nhé, chúng | ta đến nhà rồi!”
Cô vừa nói xong, Mặc Tu Nhân đưa tay mở cửa xe, dường như là muốn xuống xe.
Thế nhưng, khi anh vừa chổm người đứng dậy một chút, liền bị dây an toàn kéo trở lại.
Bạch Cẩm Sương vội vàng nghiêng người về phía anh: “Anh đợi một chút, để em giúp anh tháo dây an toàn ra đã!”.
Mặc Tu Nhân đăm địu nhìn một bên mặt của cô, vẻ mặt có chút ngẩn.
ngơ, mùi rượu trên người anh có chút nồng nặc: “Em thơm quá!”
Toàn thân Bạch Cẩm Sương cứng đờ, hít thở không thông.
Anh thật sự đã say rồi, làm sao có thể say đến nỗi không còn giống với bộ dạng của ngày thường nữa chứ?
Cuối cùng cô cũng tháo được dây an toàn, thật sự rất khó khăn, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Được rồi, bây giờ anh có xuống xe được rồi!”
Mặc dù Mặc Tu Nhân đã say khướt, đến người còn không phân biệt rõ, nhưng lại vô cùng nghe lời.
Bạch Cẩm Sương bảo anh xuống xe, anh liền bước xuống.
Bạch Cẩm Sương cũng xuống xe, nhìn thấy anh đứng bên cạnh mình, cô có chút sững sờ, nếu như không phải vừa rồi nghe thấy những lời nói vô nghĩa của anh, cô thật sự không biết là anh đã say rồi.
Cô mím môi nói: “Đi theo em vào nhà!” Mặc Tu Nhân ngước mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, sau đó đi theo cô.
Quá trình từ lúc lên xe đến căn biệt thự, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương biết, chăm sóc người say rượu lại dễ dàng đến thế.
| Xem ra anh vẫn rất thông minh, uống say rồi mà bước chân cũng không lảo đảo.
Bạch Cẩm Sương vừa thay giày xong, vốn dĩ định đi thẳng lên lầu gọi quản gia chăm sóc cho Mặc Tu Nhân.
Kết quả là cô vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên nhớ lại dáng vẻ nghe lời của Mặc Tụ Nhân, không biết như thế nào trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ khác.
Cô cẩn thận bước đến, ngồi bên cạnh Mặc Tu Nhân, ánh mắt cô chợt lóe sáng, thăm dò hỏi: “Mặc Tu Nhân, thỏi son ở trên xe anh là của ai vậy?”.
| Bạch Cẩm Sương hỏi xong, khẽ liếc mắt nhìn trộm Mặc Tu Nhân.
| Cho dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, cô cũng không ngờ được rằng, một ngày nào đó cô sẽ rung động trước một kẻ nát rượu.
Mặc Tu Nhân dựa lưng vào ghế sofa, vẻ mặt ngơ ngác: “Thỏi son môi nào cơ?”
Bạch Cẩm Sương mới chợt nghĩ ra, thỏi son đó là do cô phát hiện ra | lúc lái xe, nếu lúc đó không phải phanh xe gấp thì đoán chừng nó cũng không văng ra.
| Chính vì thế Mặc Tu Nhân không hề biết sự hiện diện của thỏi son ấy.
| Nghĩ đến đây cô cân nhắc từng câu chữ, mở miệng trả lời, giống như mẹ đang ân cần khuyên nhủ đứa con của mình: “Cái hôm Lâm Kim Thư xảy ra chuyện, có phải là có người phụ nữ khác ngồi trên xe của anh không?"
Vẻ mặt cả Mặc Tu Nhân như có một chút mệt mỏi: “Người phụ nữ? Lâm Kim Thư xảy ra chuyện.”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy dáng vẻ như thể của anh, đoán chừng là không hỏi ra được gì!
Kết quả là hai giây sau Mặc Tụ Nhân đột nhiên nói: “Là Quý Nhiên, ngày hôm đó cô ấy đến tìm anh và ngồi trên xe anh” | Trái tim của Bạch Cẩm Sương bồn chồn hồi hộp tựa như cô đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, một giây trước vẫn đang ở vạch xuất phát, nhưng sau đó lúc thì như bay thẳng lên đám mây.
Cô cũng không thể ngờ được, chỉ cần hỏi như thế, cô sẽ có được đáp
án.
Nghĩ đến Quý Nhiên, trong lòng Bạch Cẩm Sương vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ này, ngay từ lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh, cô ta luôn có dáng vẻ hầu hết đã ở trước mặt anh từ lần đầu tiên gặp mặt với dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng và tinh tế, điều này khiến trái tim cô không hề thoải mái, khó chịu vô cùng.
| Cô nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, giọng nói có chút căng thẳng: “Vậy thì cô Quý Nhiên đó tìm anh có việc gì?” | Bạch Cẩm Sương cũng không hề quan tâm đến sắc mặt của mình lúc này, rất giống như một người lớn đang lừa một đứa trẻ vậy.
Mặc Tu Nhân nghe thấy tên của Quý Nhiên sắc mặt liền trở nên không tốt, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cô ta còn có thể làm được cái gì chứ, cứ đeo bám theo tôi chỉ là muốn xin lỗi, nói tới nói lui, không phải là chỉ vì muốn trở thành người đại diện phát ngôn thôi sao!”.
Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên hiểu ra đây mới chính là sự thật.
Nhưng cô chưa kịp vui mừng xong, thì Mặc Tu Nhân liền nói ra một câu vô cùng chấn động: “cô ta đã đắc tội với vợ tôi rồi, có quỷ mới cho cô ta làm người phát ngôn!”
Bạch Cẩm Sương trong phút chốc mở to hai mắt, trái tim cô giống như ăn một viên kẹo đường vậy, ngọt ngào vô cùng!
Cô vốn dĩ cho rằng, cô muốn tránh xa Mặc Tụ Nhân và sẽ không để tâm đến những điều này, thế nhưng khi nghe được lí do anh làm như thế, cô rất vui, vui đến nổi không thể diễn tả thành lời.
Người ta thường nói lúc say thì sẽ nói lời thật lòng cho nên có hoàn toàn tin vào lời của Mặc Tu Nhân nói, không hề có sự giả dối.
Lúc này, cô thật sự cảm thấy, dáng vẻ Mặc Tu Nhân khi say thật sự | rất đáng yêu!
Một người đàn ông thường ngày lạnh lùng, bá đạo, lại còn tự kiểu như anh, mà lại nghe lời đến vậy! ngoan ngoãn đến thế!
Cô nhìn Mặc Tu Nhân cười híp mắt: “Mấy ngày nay anh đã ở đâu vậy?”
Mặc Tu Nhân chau mày lại dường như đang nghĩ việc gì đó rất phức tạp: "....!Anh đi công tác!”.
Trong mắt Bạch Cẩm Sương như chứa ý cười, người đàn ông này sao có thể đáng yêu như vậy chứ!
Mặc Tu Nhân trừng mắt nhìn vào mắt cô, đột nhiên nói: " Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương cười thầm trong lòng, cuối cùng cũng nhận ra cô rồi
U?
Sau đó, Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Bạch Cẩm Sương sẽ không gặp tôi nữa, tôi không muốn về nhà ngủ!”.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương chợt dâng lên một cảm xúc không thể nói nên lời, cô đã đối xử với Mặc Tu Nhân một cách lạnh nhạt như vậy ư, Mặc Tu Nhân cũng sẽ giữ khoảng cách với cô như lúc họ mới bắt đầu ư..
Cô không thể ngờ rằng, trong lòng Mặc Tu Nhân lại cảm thấy khó chịu.
như vậy!
Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi mím môi lại: “Bạch Cẩm Sương không phải là không muốn gặp anh đâu, cô ấy rất muốn anh trở về nhà, nếu không trong nhà chỉ có một người, cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo và trống vắng”
Mặc Tu Nhân bán tín bán nghi nhìn cô ấy, sắc mặt đã trở nên ứng hồng: “Có thật vậy không?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là thật rồi!”