Tần Quốc Cường nhìn thái độ của anh cả, nghĩ đến lời cảnh cáo của Tần Minh Xuân, hơi nhíu mày: "Anh cả, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Tần Quốc Phú giọng điều kỳ quái nói: “Đương nhiên là có chuyện, không có chuyện gì anh tìm chủ làm cái gì. Hơn nữa, anh tìm chủ không chỉ có chuyện, mà còn là chuyện lớn, chú bị con trai chú lừa gạt rồi!” “Lừa gạt chuyện gì? Minh Xuân lừa gạt em như thế nào?" Tần Quốc Cường nghe Tần Quốc Phú nói Tần Minh Xuân như vậy liền có chút không vui.
Tần Quốc Phú không để ý, cười khinh bỉ nói: “Tân Minh Xuân sắp được nhà họ Tần ở thành phố Trà Giang nhận nuôi, vậy mà không cho hai người tiền, còn để hai người sống ở nơi tồi tàn như vậy, lương tâm của nó đầu rồi! Theo anh thấy, nó không để công ơn dưỡng dục của hai người trong lòng một chút nào.”
Vẻ mặt của Tần Quốc Cường lập tức thay đổi: “Con nuôi gì? Sao em không biết?”
Phản ứng đầu tiên của Tần Quốc Cường không phải là tiền, mà là ông ta chỉ có mỗi một người con trai, làm sao có thể bị người khác nhận nuôi như vậy!
Tần Quốc Phú nhìn ông ta một cái: “Xem ra, chú cũng không biết là nó đã gạt chủ. Nghe nói nhà họ Tần giàu có, tiền tiêu không hết, có tiền như vậy lại không phụng dưỡng cha mẹ cho tốt, hai người thấy vợ chồng hai người bị coi thành ra cái gì rồi!”
Tần Quốc Cường có chút tức giận: “Anh đừng nói nhảm, không hề có chuyện đó, Minh Xuân không phải đứa nhỏ như vậy.”
Tần Quốc Phú nói: “Có đúng như vậy không, gọi nó đến hỏi trực tiếp, chú sẽ rõ.
Tần Quốc Cường cau chặt mày, đang định gọi điện thoại, Tần Quốc Phú liền không nhanh không chậm nói: “Tốt nhất không nên nói qua điện thoại, cứ nói có chuyện là được rồi. Nếu bây giờ gọi điện hỏi nó, nó có nói dối hay không làm sao chúng ta biết được, cứ phải gặp trực tiếp mới có thể nhìn ra.”
Sắc mặt Tần Quốc Cường liền thay đổi, vừa lúc điện thoại được kết nối.
Tần Minh Xuân hỏi: “Bố, làm sao vậy ạ? Có chuyện gì không?
Tần Quốc Cường nói: “Ngày mai con có rảnh không? Trở về đi, ở nhà có chút chuyện.
Tần Minh Xuân im lặng một lúc mới hỏi: “Làm sao vậy? Để con tìm người giải quyết, hiện tại con đang rất bận.
Tần Quốc Cường nghĩ đến lời nói của Tần Quốc Phú, trong lòng như có hàng vạn con kiến bò qua: “Con làm sao vậy? Mẹ con không khoẻ con cũng không thể về thăm một chút sao?”
Tần Minh Xuân im lặng thật lâu, cuối cùng nói: “Trưa nay con sẽ qua.
Giữa trưa.
Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cầm Sương đến phòng nghiên cứu, hỏi cô: “Em có muốn anh đi cùng em để gặp ông ta không?” Bạch Cầm Sương lắc đầu: “Không cần đầu, em có thể tự mình đi được.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân có chút tối sầm: “Em và ông ta muốn nói chuyện tình cảm, anh cũng không được nghe sao?”
Bạch Cầm Sương buồn cười nhìn anh: “Sao anh lại để ý quá mức như vậy nhỉ?”
Mặc Tu Nhân hừ một tiếng, nắm tay Bạch Cầm Sương không buông: “Anh không chỉ rất để ý, mà còn rất keo kiệt, anh không muốn một mình ông ta nói chuyện với em. Bạch Cầm Sương không nói lên lời: “Ông ấy là chú của em”
Đàm Phi Tuấn đối với cô rất tốt, những năm gần đây, dưới sự uy hiếp của Lục Thành Ngôn, ông ấy không ngừng nghiên cứu thuốc chữa bệnh hen suyễn, ý định ban đầu đưa thuốc mất trí nhớ cho Đàm Phi Vũ cũng là để cho cô tránh xa những chuyện rắc rối. Hơn nữa, cô cũng không trách Đàm Phi Tuấn, chỉ là tâm tình có chút phức tạp mà thôi.
Nhưng bất luận như thế nào, sự chiếu cố mà Đàm Phi Tuấn dành cho cô cũng không thể vì sự kiện này mà gạt bỏ.
Mặc Tu Nhân nhìn ra được ý tứ của Bạch Cầm Sương, tuy vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng anh vẫn buông tay: “Vậy em... ra nhanh nhé!
Bạch Cầm Sương cười nhẹ: "Được, nói xong em sẽ ra ngay.
Mặc Tu Nhân “ừm" một tiếng rồi nhìn Bạch Cầm
Sương rời đi.
Bạch Cầm Sương nở nụ cười rồi xuống xe, quay đầu nhìn Mặc Tu Nhân đang ngồi trên xe, nụ cười trên mặt càng lộ rõ. Cô thật sự phát hiện Mặc Tu Nhân càng ngày càng trẻ con, cô cũng không biết, tất cả người đàn ông trong những gia đình khác có phải đều như thế này không.
Bạch Cầm Sương bước vào phòng nghiên cứu, hỏi thăm mọi người, rất nhanh đã nhìn thấy Đàm Phi Tuấn đang ở một phòng thí nghiệm bên ngoài. Cô gõ cửa, Đàm Phi Tuấn nhìn thấy Bạch Cầm Sương qua cửa kính, ông liền đặt thứ trong tay xuống, mở cửa bước ra: “Cầm Sương, con đã đến rồi!”
Bạch Cầm Sương gật đầu: “Vâng, đã đến giờ ăn trưa rồi, ông không đi ăn sao?”
Đàm Phi Tuấn cười cười: “Chú không đói bụng. Nghe tổng giám đốc Mặc nói, cháu tìm chủ có chuyện?” Bạch Cầm Sương gật đầu: “Tôi có chuyện muốn nói với ông.
Đàm Phi Tuấn khẽ thở dài một cái: "Bây giờ cháu không còn gọi chủ là chú Tuấn nữa, có phải là còn tức giận chuyện trước kia không?"
Bạch Cầm Sương mím môi không nói gì.
Đàm Phi Tuấn nói: “Thật ra, cháu trách chú cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng chủ vẫn phải nói. Nếu như tình cảnh đó xảy đến một lần nữa, chủ vẫn sẽ làm như vậy.
Cháu không biết Lục Thành Ngôn nguy hiểm như thế nào đâu. Lúc trước, khi chú nhận cậu ta làm học trò, cậu ta đã khống chế chú bằng thuốc độc. Chú thật sự không dám để cháu và Phi Vũ lại gần cậu ta. Sau khi biết tin cậu ta đã về nước, chú đã nghĩ cách để cháu rời khỏi thành phố Trà Giang, nhưng có một số điều chủ không thể nói trực tiếp. Vì vậy, khi Phi Vũ yêu cầu chủ cho thằng bé thuốc mất trí nhớ, chú đã đồng ý. Chú nghĩ đây là một cơ hội, nhưng... ngay cả khi cháu mất trí nhớ lần nữa, chú cũng chắc chắn có thể chữa khỏi. Dù sao loại thuốc đó cũng là do chú nghiên cứu ra, chú sẽ không để cho cháu vô duyên vô cớ bị mất đi trí nhớ, chủ chỉ muốn để cháu tránh khỏi nguy hiểm mà thôi.
Bạch Cầm Sương mím môi: “Cháu hiểu rồi, chú Tuấn.”
Đàm Phi Tuấn thở dài: “Ở đây có một cái phòng chờ chúng ta vào đó ngồi đi.”
Bạch Cầm Sương gật đầu, đi theo.
Vào phòng chờ, Bạch Cầm Sương đột nhiên hỏi: “Nếu có thể chữa khỏi chứng mất trí nhớ do loại thuốc này gây ra, liệu Đàm Phi Vũ có thể khôi phục trí nhớ không?”
Đàm Phi Tuấn ngẩn người, lắc đầu: “Không thể thắng bé quả cực đoan và ám ảnh, quên đi... cũng là một chuyện tốt
Bạch Cầm Sương gật đầu, cũng không nhắc đến chuyện này nữa, mà nói về ý định khi đến đây của mình: “Lần này cháu đến đây là muốn nhờ chú giải độc cho Mặc Tu Nhân”
Đàm Phi Tuấn sững sờ: “Giải độc? Độc gì vậy?”
Ánh mắt Bạch Cầm Sương lóe lên, thành thật nói: “Chính là loại độc năm đó.
Đàm Phi Tuấn hơi kinh ngạc: “Độc đó không phải đã giải được rồi sao?”
Bạch Cầm Sương nói: “Anh ấy không uống những loại thuốc đó mà giữ chúng lại. Trong những năm qua anh ấy đã gắng gượng chịu đựng rất nhiều. Khi anh ấy ở bên cháu, cháu thấy anh ấy ngủ rất ngon và dường như không bị đau đầu. Nhưng mọi người nói rằng khi cháu đi vắng, anh ấy vẫn còn đau đầu, cháu thực sự rất lo lắng!”
Đàm Phi Tuấn nói: “Thực ra, cơ thể của cháu bây giờ đã được điều tiết tốt, và bởi vì trong cơ thể cháu có một số kháng thể nên chất độc trong cơ thể Mặc Tu Nhân về cơ bản sẽ không ảnh hưởng gì đến cháu, nhưng máu của cháu không thể giải được chất độc trong cơ thể cậu ấy lúc này. Về phần thuốc mấy năm trước, e rằng không có tác dụng
Bạch Vô Sương nhíu mày: “Vậy... không còn cách nào khác sao? Đàm Phi Tuấn mỉm cười: “Vẫn còn cách!”
Bạch Vô Sương vội vàng hỏi: “Cách nào ạ?”
Đàm Phi Tuấn nói: “Năm đó chú tự mình lưu lại mẫu máu của cháu, hiện tại có thể dùng nó để chữa bệnh giải độc” “Khi nào sẽ có thuốc giải a?” Bạch Cầm Sương hỏi.
Đàm Phi Tuấn thấy cô lo lắng như vậy, không khỏi lên tiếng: “Thật ra, cho dù thân thể cháu điều tiết tốt, cháu vẫn có thể là thuốc giải của cậu ta. Cơ thể cháu mang theo thuốc Bắc từ trong bụng mẹ, vì vậy cơ thể cháu luôn có mùi thuốc Bắc. Chỉ cần cháu ở cạnh, tình hình của cậu ấy về cơ bản sẽ ổn định.