Chương 132: Kẻ Trộm
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi thay đổi, vô thức nhìn Mạc Tu Nhân.
Nhưng từ đầu đến cuối, Mạc Tu Nhân vẫn luôn bày ra vẻ mặt không cảm xúc.
Giọng điệu của anh quá mức bình tĩnh và lãnh đạm, những lời nói tàn nhẫn như vậy mà anh nói ra lại như thể, tôi uống một cốc nước lọc, mọi người không để ý chứ Đột nhiên, cơ thể Sở Tĩnh Dao mềm nhũn, cô cô ngẩng đầu nhìn Mạc Tu Nhân, nước mắt lập tức trào ra.
Cô ta nằm lấy ống tay áo của Sở Tuấn Thịnh, giọng nói Suy sụp: "Anh họ, em sai rồi, em thật sự sai rồi! Anh cứu em với!" Sở Tuấn Thịnh quay đầu nhìn Mặc Tu Nhân, giọng điệu cứng ngắc: "Con bé là nhà thiết kế! Anh không nghĩ chuyện này quá tàn nhẫn sao?” Cho dù là Sở Tĩnh Dao quá quắt, nhưng dù sao cô ta vẫn là em họ của anh Anh ta không thể nhìn Sở Tĩnh Dao như vậy được, càng không thể trơ mắt đứng nhìn tiền đồ sau này của Sở Tĩnh Dao bị hủy hoại hoàn toàn được.
Mạc Tu Nhân giọng nói nhàn nhạt: "Tàn nhẫn sao?" Không có ai trả lời câu hỏi của anh, Mạc Tu Nhân nói tiếp: "Sở Tuấn Thịnh, vốn dĩ tôi muốn cả hai bàn tay của cô ta kìa, không ngờ cô ta lại thích đi ăn trộm thứ đồ của người khác, bàn tay như vậy thì còn giữ lại làm gì nữa! Bây giờ tôi chỉ cần một tay, anh thấy có thấy tàn nhẫn không?" Vẻ mặt Sở Tuấn Thịnh cứng đờ: "Chuyện lần này, đúng là do lỗi của con bé..." "Nếu anh đã cho rằng đó là lỗi của côta, vậy cô ta không nên trả giá sao?” Mạc Tu Nhân lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Sở Tuấn Thịnh căng thẳng, bị hỏi nhưng nói không lên lời, cũng không dám ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Mạc Tu Nhân nữa.
Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương vô cùng phức tạp! Đột nhiên, Mạc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, nói: "Bạch Cẩm Sương, cô xem xem, Sở Tuấn Thịnh có xứng đáng với lòng tin tưởng của cô không? Cô tin rằng cho dù tài khoản dùng để kiếm tiền cho Miêu Linh là của anh ta thì anh ta cũng không làm điều này!" Giọng nói của anh lạnh xuống: "Nhưng là, làm sao bây giờ? Cho dù anh ta không làm thì anh ta cũng sẽ bảo vệ người giật dậy phía sau.
Cô cho rằng sự kiên định của mình là có ý nghĩa gì sao?” Bạch Cẩm Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Tu Nhân, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên mặt Sở Tuấn Thịnh.
Trái tim của Bạch Cẩm Sương đang rối bời, đương nhiên cô không thể nào tha thứ cho người bí mật thay đổi bản thảo thiết kế của cô được.
Nhưng thật ra cô cũng không nghĩ tới việc nhờ vả người khác, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt tối của Mạc Tu Nhân, nói thật, trong lòng cô có chút sợ hãi.
Khi Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương nhìn mình chằm chäm không lên tiếng, chỉ cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.
Anh ta nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: Mạc Tu Nhân, Sở Tĩnh Dao cứ tùy anh xử lý, anh nói đúng, làm sai thì nên trách phạt!" Sau khi Sở Tuấn Thịnh nói lời này, Sở Tĩnh Dao sợ tới mức cả người mềm nhũn.
Cô ta quỳ xuống khóc thảm thiết: "Anh họ, anh không thể làm chuyện này, anh không thể bỏ mặc em, em không có tay rồi thì sau này làm sao có thể sống được nữa đây!" Sở Tuấn Thịnh tàn nhẫn nhắm mắt lại, không nói gì.
Sở Tĩnh Dao tuyệt vọng nhìn Sở Tuấn Thịnh, cô ta xoay người trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mạc Tu Nhân, vươn tay nắm lấy ống quân của anh.
Kết quả, Triệu Văn Vương chặn cô ta lại: Cô Sở, Tổng giám đốc Mạc không thích những thứ đồ bẩn thỉu động vào anh ấy!" Vẻ mặt Sở Tĩnh Dao xấu đến cực điểm: "Tu nhân, xin hãy tha cho tôi, lần này tôi sai rồi, tôi xin lỗi Bạch Cẩm Sương, tôi sẽ không bao giờ dám làm loạn gì nữa, xin hãy buông tha cho tôi, được không?” Sở Tĩnh Dao không ngừng đập đầu xuống đất, trán cô ta liền dính một mảng máu.
Từ nhỏ đến giờ cô ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, nhưng cô ta thực sự rất sợ.
Cô ta thích Mạc Tu Nhân, vì vậy cô ta hiểu rằng người đàn ông này có thể làm ra những điều như vậy.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như vậy lại rơi vào đầu cô ta.
Vốn dĩ cô ta cho rằng nếu Mạc Tu Nhân phát hiện ra chuyện này có liên quan đến Sở Tuấn Thịnh, cuối cùng cũng sẽ không làm được gì cả.
Suy cho cùng, mối quan hệ giữa Sở Tuấn Thịnh và Mạc Tu Nhân là không bình thường, chỉ là một số chuyện xảy ra bất ngờ nên quan hệ mới trở nên như bây giờ.
Những người khác chỉ biết rằng Mạc Tu Nhân và Sở Tuấn Thịnh là ăn miếng trả miếng nhau, nhưng họ không biết rằng Mạc Tu Nhân sẽ không bao giờ giết Sở Tuấn Thịnh.
Nhưng cô ta không ngờ rằng lần này lại khác so với lúc trước, Mạc Tu Nhân phát hiện chuyện này có liên quan đến Sở Tuấn Thịnh, nhưng anh vẫn truy tìm đến cùng! Cô ta hận bản thân mình không thể che giấu được, cô ta vẫn bị Mạc Tu Nhân điều tra.
Bạch Cẩm Sương nhìn Sở Tĩnh Dao chật vật như một con chó ngoài đường, sau đó nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước của cô ta, trong lòng chỉ cảm có một nỗi khó chịu không thể giải thích được.
Cô đứng dậy muốn đi ra ngoài hít thở.
Kết quả, vừa đứng lên, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mạc Nhân Tu: "Ngồi xuống!"