Chương 178: Dùng Não Suy Nghĩ Kỹ Chút
"Cũng không phải chuyện to tác gì, hôm qua em nghe thấy có người nói, chuyện nhà họ Lý có liên quan đến Tu Nhân, trước đây mối quan hệ của em và Lý Thanh không phải là quá tốt, nghe thấy những lời này, có chút tò mò thôi! Còn có người nói, nguyên nhân của chuyện này là vì nhà họ Bạch làm chuyện có lỗi với Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân vì Bạch Cẩm Sương mới thu mua sản nghiệp nhà họ Lý!” Cảnh Như Yến lắc ly rượu trong tay, nghi khí mang vẻ thâm trầm.
Cảnh Hạo Đông nghe được những lời này, hừ nhẹ một tiếng: "Cảnh Như Yến, anh cảnh cáo em, sau này em cách xa Bạch Cẩm Sương ra một chút, vứt ngay mấy cái suy nghĩ linh tinh vớ vẩn đấy ra khỏi đầu đi, đừng có nghĩ thêm phiền phức cho anh nữa, không phải chỉ là do nhà họ Lý, Bạch Linh Lan hay Cận Thần Huy, cũng không phải vì làm gì có lỗi với Bạch Cẩm Sương, em dùng não mà suy nghĩ kỹ một chút, nếu không xảy ra chuyện gì, anh cũng không cứu được em đâu!” Nghe xong những lời nói này, sắc mặt của Cảnh Như Như Yến trong nháy mắt đã trảng bệch.
Nghĩ đến chuyện Cận Thân Huy chết thảm kia, bàn tay đang cầm điện thoại của cô ta bỗng run rẩy: "Cận Thần Huy cũng làm gì có lỗi đến Bạch Cẩm Sương sao?”
Cảnh Hạo Đông nhăn mày, ngữ khí không mấy vui vẻ: "Chẳng lẽ em quên rồi à, chuyện Cận Thần Huy làm hại đến Bạch Cẩm Sương, chính em là người cậu ta đi chịu đòn nhận tội, chỉ là, chuyện này có vẻ Mặc Tu Nhân vẫn đang để trong lòng, nếu không, Cận Thần Huy cũng không đến mức...!nhưng nói với em những điều này là muốn em dùng não suy nghĩ cho kĩ càng vào, em đừng kể linh tinh về anh trước mặt nhà họ Cận, biết chưa?” Khi Cảnh Hạo Đông còn nhỏ, bố của Cảnh Như Yến đã cứu mạng anh một lần, vậy nên Cảnh Như Yến cũng được coi là một thành viên nhà họ Cảnh, cũng được nhà họ Cảnh đón tiếp nhiệt tình, bởi vì Cảnh Hạo Đông coi như nể mặt bố cô ta mà giúp đỡ cô ta lần này.
Cảnh Như Yến nghe chuyện về Cận Thần Huy, toàn thân yếu ớt như sắp ngã quy.
Cô dù thế nào cũng không nghĩ được rằng, địa vị của Bạch Cẩm Sương trong trái tim của Mặc Tu Nhân lại đã trở nên quan trọng đến nhường này! Khi cô ta sai Thiện Lỗi đi hãm hại với Bạch Cẩm Sương, chỉ là lúc đó cô ta nhất thời tức giận, cơ bản không nghĩ nhiều đến được mất như thế Bây giờ cô ta vừa ghen ghét đố kị lại vừa sợ.
Cô ghen tị với Bạch Cẩm Sương nhanh như thế đã lấy được sự xem trọng của Mặc Tu Nhân, thứ mà cô cố gắng tranh đoạt bao lâu nay mà cũng không được nổi một cái liếc mắt nhìn của anh ta.
Cô ta cũng sợ nếu Mặc Tu Nhân biết được chuyện cô sai Thiện Lỗi giở trò với Bạch Cẩm Sương.
Theo cách mà Mặc Tu Nhân đã xử lí ba người bọn Lý Thanh, nếu như anh ta biết chuyện phát sinh tối qua thì cô chắc chắn sẽ đi nốt nửa cái mạng này của mình.
Không được, cô phải ngăn cản Thiện Lỗi lại.
Cảnh Hạo Đông thấy Cảnh Như Yến chẳng có chút phản ứng gì, cũng không vui vẻ gì lẫm: "Lời anh nói em có để lọt vào tại không thế?”
Lúc này Cảnh Như Yến mới giật mình hoàn hồn, hấp tấp gật đầu: "Em biết rồi anh Cảnh Đồng, sau này em chắc chắn sẽ tránh xa Cẩm Như Sương, em cũng sẽ không ở nhà họ Cận nói linh tinh nữa đâu!” Cảnh Hạo Đông thở phào nhẹ nhõm: "Em hiểu thế là tốt rồi!” Cảnh Như Yến cúp điện thoại, sắc mặt rất xấu.
Cô nhìn số của bệnh viện trong điện thoại, mắt lóe lên một tia sáng, sau đó lái xe đến bệnh viện.
Mặc Tu Nhân đang xem báo cáo công việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Cảnh Hạo Đông.
Giọng nói của Cảnh Hạo Đông có chút không ổn: "Tu Nhân, cậu nhìn thấy tiêu đề tin tức trên báo xã hội hôm nay chưa?”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Cái gì cơ?”
Cảnh Hạo Đông vừa nhìn thấy dòng tiêu đề, cười vật vã đến đau cả bụng: "Thiện Lỗi bị người ta lột hết quần áo treo trên cầu lớn của thành phố, lơ lửng ở đó một đêm, sáng sớm nay mới có người phát hiện ra đỡ hắn xuống, trang cá nhân của hẳn cũng đã khóa rồi, có vẻ bè phái của anh ta cũng bị việc này chọc cho tức chết rồi!" Cách màn hình điện thoại mà Mặc Tư Nhiên còn nghe cảm thấy sự vui vẻ đắc ý không thôi của Cảnh Hạo Đông.
Anh nghĩ tới bản mặt ngày thường luôn hung hăng càn quấy của Thiện Lỗi, hôm nay sắc mặt lại xanh lét khó coi, anh nhếch mày, cong môi cười vui vẻ: "Ác giả ác báo!” Tiếng Cảnh Hạo Đông vọng lại qua điện thoại: "Cậu nói đúng lắm, loại người như hẳn ta không sớm thì muộn cũng sẽ bị thảm bại như thế thôi, lại còn muốn đấu với chúng ta nữa chứ” Mặc Thu Nhân thấp giọng: "Cậu đừng quá khinh địch, Thiện Lỗi bày trò trong công ty bao nhiêu năm nay, thế lực của ông ta cũng không nhỏ, cậu đừng xem thường đối thủ quá” Cảnh Hạo Đông gật đầu: "Được, cậu yên tâm, công việc và chơi đùa tôi phân biệt rõ ràng lắm...
Mà vị anh hùng hảo hán nào lại làm ra chuyện trừ hại cho dân này đây, Thiện Lỗi cũng được coi là một trong ba ông lớn trốn này! Mất đi một nhân vật tầm cỡ như thế, tôi vui đến mức hận không thể khui ngay một chai sâm banh ăn mừng!” Mắt Mặc Tu Nhân như sáng lên: "Được đấy, khui một chai sâm banh đi, gọi thêm mấy người bạn nữa đi!" Cảnh Hạo Đông ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Không phải chứ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, cậu chủ động đưa ra ý kiến hội họp bạn bè cơ đấy!" Mặc Tu Nhân lạnh giọng: "Có hội họp hay không, cậu tự xem xét đi!" Cảnh Hạo Đông lập tức mở lời: "Tổ chức chứ, phải tổ chức chứ, cậu đưa ra ý kiến mà, đây là chuyện trước nay chưa từng có đấy!" Mặc Tu Nhân tắt điện thoại, nghĩ đến chuyện tối qua, anh chủ động gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương.
Điện thoại reo lên mấy tiếng, Bạch Cẩm Sương đã nghe máy.
Giọng Mặc Tu Nhân nhàn nhạt: "Tổi qua em có việc gì à” Bạch Cẩm Sương nghe giọng điệu của Mặc Tu Nhân, khẽ nhướn mày, bộ dạng này của anh, không phải là đã không nhớ gì chuyện tối qua đấy chứ? Mắt cô long lanh: "Hôm qua tôi đi ăn với bạn, có chuyện gì sao?” Lâm Thanh Tuấn và Thượng Vân Dương hai ngày gần đây có vẻ thân thiết quá rồi.
Bạch Cẩm Sương rất yêu quý Lâm Kim Thư nên cố hết sức giúp đỡ cô ấy.
Cô vừa mới hẹn với hai người Lâm Kim Thư và Lâm Thanh Tuấn, tối ba người họ sẽ cùng đi ăn cơm.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, vẫn muốn dò hỏi tiếp: "Bạn nào cơ?” Bạch Cẩm Sương nhếch mày, lạnh lùng trả lời: "Tổng giám đốc Mặc, chuyện này tôi không cần khai báo với ngài!”