Mặc Tu Nhân nhếch môi: "Anh nói nhảm cái gì? Anh chỉ muốn nói rằng tình yêu không dựa vào lời nói, mà là dựa vào hành động thực tế!"
Bạch Cẩm Sương: "..."
Được rồi, cô ấy hiểu nhầm rồi.
Tuy nhiên, cô vẫn không thể nhịn được và phản bác lại: "Vậy thì tại sao anh lại muốn đưa lên nhiều màn hình LED trong cả thành phố như vậy...điều đó!"
Mặc Tu Nhân cười nói: "Bởi vì anh muốn nói cho người ở Trà Giang biết em là của anh!"
Bạch Cẩm Sương nhếch miệng: "Anh đưa lên là vợ ơi, anh yêu em, người khác mới không biết là ai đó!"
Mặc Tu Nhân cười rồi lắc đầu: "Em đừng bao giờ đánh giá thấp sự tò mò của mọi người, nếu như anh đưa tên lên, mọi người nhìn một cái là có thể quên. Thế nhưng nếu anh không đưa tên lên thì họ sẽ đi nghe ngóng khắp nơi để thỏa mãn sự tò mò của họ, và nhiều người trong trung tâm mua sắm ở Trà Giang đều biết rằng anh muốn tỏ tình với em... Vì vậy, đến cuối cùng, sự tò mò của mọi người sẽ được thỏa mãn, còn cả Trà Giang đều sẽ biết rằng em là của anh, không còn có một dám cướp em khỏi anh!"
Bạch Cẩm Sương hơi đỏ mặt: "Tại sao anh không thông báo cho cả thế giới biết luôn đi."
Mặc Tu Nhân nhếch môi: "Bây giờ anh cũng đang có dự định này!"
Bạch Cẩm Sương lập tức đứng lên: “Dừng lại, chúng ta mau về nhà thôi, anh đừng nghĩ tới chuyện này nữa, sau này em còn muốn ra ngoài nữa, chả hay ho gì khi bị mọi người nhận ra!”
Nghe được lời này của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân không khỏi bật cười, đứng dậy nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương rồi cùng nhau rời đi.
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương mở mắt ra, bên cạnh không có ai, nhưng hơi ấm bên cạnh trên chiếc giường vẫn còn đó.
Bạch Cẩm Sương đưa tay xoa xoa tóc, vừa ngồi dậy đã thấy cửa phòng ngủ mở ra.
Bạch Cẩm Sương dừng lại, lập tức nhìn sang thì thấy Mặc Tu Nhân đang cầm thìa nấu ăn trong tay, dựa vào cửa: "Dậy đi, ăn sáng thôi!"
Bạch Cẩm Sương chớp mắt: "Hôm nay anh làm bữa sáng cơ à?"
Mặc Tu Nhân gật đầu, đôi mắt khẽ di chuyển xuống phía dưới, liếc nhìn cổ của cô, ánh mắt của anh có phần ý tứ: "Chà, món anh làm rất ngon...
Bạch Cẩm Sương há miệng: "
Sao cô cảm thấy rằng món Mặc Tu Nhân làm không phải là cơm rang?
Đợi đến khi Mặc Tu Nhân đi rồi, Bạch Cẩm Sương đi tắm rửa, khi cô nhìn thấy những vết đỏ trên cổ ở trong gương, cô lập tức hiểu được ánh mắt đầy ẩn ý của Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, không nhịn được nghiến rằng hét to tên của Mặc Tu Nhân: "Mặc, Tu, Nhân!" Anh có phải là một con chó không? Cắn cổ cô thành thế này, cô cũng đồng ý với hội Tề Bạch Mai, hôm nay sẽ cùng họ đến tiệm đồ cưới để thử váy cưới và váy phù dâu!
Cô làm sao có thể gặp bọn họ được đây!
Mặc Tu Nhân lại đi lên một lần nữa, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang cầm che khuyết điểm dặm lên cổ của mình với ánh mắt sát khí, Mặc Tu Nhân cười rồi trầm giọng hỏi: "Làm sao mới sáng sớm mà em đã tức giận như vậy?"
Bạch Cẩm Sương quay đầu lại nhìn hắn với một ánh mắt dữ dằn: "Anh nói xem?" Mặc Tu Nhân dường như không nhìn thấy dấu vết trên cổ: "Anh nói...Anh không biết, sáng nay anh cũng không đắc tội gì với em?"
Bạch Cẩm Sương tức đến nỗi phun ra máu: "Nhưng tối hôm qua anh đắc tội với em?"
Mắt Mặc Tu Nhân khẽ lóe lên một tia sáng, đáy mắt vô cùng thâm thúy: "Thật sao? Vậy thì coi như là đắc tội với em rồi sao? Vậy thì anh thà đắc tội em vài lần nữa!"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt và trở nên tức tối, lấy bột bánh hất lên trên người Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân không ngờ Bạch Cẩm Sương lại có mặt giống như trẻ con đến vậy, anh cười và chạy trốn, Bạch Cẩm Sương cứ đuổi tới phòng ngủ, vội vàng về lấy, để anh xuống dưới ghế sofa ở cuối giường, tức giận nhìn anh: “Là anh cần cổ em thành ra như vậy, hôm nay em còn phải ra ngoài nữa đấy!
Mặc Tu Nhân sờ sờ cái mũi của mình, lương tâm cắn rút: "Tối hôm qua anh thật sự không nhịn được, sau này anh sẽ hết sức chú ý!
Bạch Cẩm Sương tức giận khịt mũi, lấy bột bánh xoa lên trên mặt Mặc Tu Nhân: "Đều tại anh, tất cả là tại anh!" Mặc Tu Nhân chỉ đơn giản là không muốn tránh và đồng tình nhìn cô ấy đang phát điên lên.
Khi hai người đi xuống lầu, Bạch Cẩm Sương thay một bộ váy trắng, trên cổ có chiếc khăn quàng cổ màu đỏ che kín vết cắn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên thanh tú và trắng nõn nà.
Vốn dĩ cô định hôm nay mặc đồ thể thao, nhưng không ngờ tối hôm qua có người không nương tay nên cô chỉ có thể mặc váy để phối với chiếc khăn, nếu không thì nhìn vết cắn đỏ trên cổ cô, chắc cô không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác nữa.
Lúc đang ăn cơm, Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm
Sương che chiếc chăn, không khỏi bật cười: "Em yêu, đừng che nữa, thật sự không nhìn thấy đâu!" Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương không khỏi trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh còn nói được à!"
Mặc Tu Nhân biết mình sai, họ khan một tiếng và nói với lương tâm cắn rứt: "Lát nữa em có đi làm không? Anh sẽ đưa em đi!"
Bạch Cẩm Sương nói: "Không cần đâu, em còn phải đi thử váy phù dâu cùng với Tề Bạch Mai! Hơn nữa, Cảnh Đa Đa và Bông Vải sẽ làm phù dâu nhí cho Bạch Mai, trang phục cũng đã chuẩn bị xong, em sẽ đợi mẹ đón thắng bé sau đó đi thẳng đến đó!"
Bạch Cẩm Sương sáng nay mới nhìn thấy Vẫn Yến và Lâm Kim Thư trong nhóm nói về việc hôm nay sẽ đi thử váy cưới, sau khi nhìn thấy, cô ấy lập tức trả lời lại.
Mặc Tu Nhân suy nghĩ một chút: "Thôi để anh đưa em đi, dù sao hôm nay anh cũng không có việc gì quan trọng!"
Bạch Cẩm Sương khẽ khịt mũi: "Em không mời anh đưa em đi!"
Mặc Tu Nhân không khỏi bật cười: "Không phải em mời anh, mà là anh muốn đưa em và Bông Vải đến đó!" Bạch Cẩm Sương liếc anh một cái rồi mím môi: "Anh muốn thế nào cũng được!"
Sau khi ăn sáng, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đến chỗ Đỗ Yến Oanh, Bạch Cẩm Sương sáng nay đã nói với Đỗ Yên Oanh rồi, hôm nay cho Tần Minh Huyền nghỉ một ngày, hơn nữa hôm nay Cảnh Đa Đa cũng phải đi thử trang phục của phù dâu nhí, nói với Tần Minh Huyền một câu rằng con bé cũng xin nghỉ, hai đứa bé vừa hay là một cặp.
Ngay khi Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đón Tần Minh Huyền, Lâm Kim Thư gọi điện đến và nói rằng Cảnh Đa Đa cũng đang trên đường đến rồi, Mặc Tu Nhân đón Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền qua thẳng đây.
Khi gia đình ba người của Bạch Cẩm Sương đến, Lâm Kim Thư vẫn chưa đến, ngược lại là Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam đã đến rồi, còn có cả Vân Yến cũng đã đến rồi, cô đứng sau Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam mà không nói một lời
Khi Tề Bạch Mai nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, liền qua chào hỏi: "Tổng giám đốc Mặc, Cẩm Sương, các cậu cũng đến rồi sao!"
Sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống Tần Minh Huyền, thất lên: "Mỗi lần gặp Bông Vải đều thấy đẹp trai hơn, không biết sau này cô gái nào sẽ xứng với Bông Vải của chúng ta!"
Tần Minh Huyền nhìn Tề Bạch Mai, sau đó nhìn Bạch
Cẩm Sương, khéo léo nói với Tề Bạch Mai: "Cám ơn lời khen của dì Bạch Mai Tề Bạch Mai nghe được lời này liền bật cười: "Cẩm Sương, Bông Vải nhà cậu tại sao lại ngoan đến vậy? Tớ muốn véo trộm nó một cái "
Bạch Cẩm Sương cười khịt mũi: "Đừng mơ, cậu tự đẻ xem!"
Tần Minh Huyền thấy mẹ nói chuyện với Bạch Mai, không nhịn được thì thào một câu: "Mẹ ơi, con đã làm gì sai sao? Dì Bạch Mai khen con, con muốn cảm ơn lời khen của dì, mẹ đừng nói với con như vậy chứ?"