Chương 396: Ai Là Cặn Bã
Mặc Tu Nhân đang muốn nói, Bạch Cẩm Sương liền lôi tay anh lại ra hiệu anh đừng nói chuyện.
Cô nói với Cảnh Hạo Đông: "Là em mời đến, Lâm Thanh Tuấn là đàn anh của em, em không chỉ mời bạn bè ăn cơm mà còn muốn tất cả mọi người tách ra mời, còn nữa, Cảnh Hạo Đông có lời em muốn nói với anh rất lâu rồi, trước đây Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn thể nhưng cô ấy chưa từng tỏ tình, Lâm Thanh Tuấn cũng chưa từng nhận lời tuy rằng quan hệ của bọn họ rất tốt nhưng cuối cùng Lâm Kim Thư và Thượng Vân Dương gây sự xảy ra chuyện, Lâm Thanh Tuấn phản ứng đầu tiên là lựa chọn tin tưởng Thượng Vân Dương thực ra đây cũng không có gì sai!"
Bạch Cẩm Sương ánh mắt yên tĩnh: "Thượng Vân Dương lúc đó là bạn gái của Lâm Thanh Tuấn, Lâm Thanh Tuấn lựa chọn tin tưởng bạn gái mình anh có thể nói anh ấy làm sai rồi sao? Ngay đến cả Lâm Kim Thư đều không nói như vậy cô ấy chỉ là bị lựa chọn của Lâm Thanh Tuấn làm đau lòng thôi, dù sao bọn họ quen biết lâu như vậy, Lâm Thanh Tuấn lại không tin tưởng cô ấy Cho nên cô ấy cuối cùng mới lựa chọn từ bỏ Lâm Thanh Tuấn, anh không thể vì tình cảm khúc mắt giữa Lâm Kim Thư và Lâm Thanh Tuấn mà nhằm vào Lâm Thanh Tuấn anh biết chưa?"
Cảnh Hạo Đông nghe xong lời của Bạch Cẩm Sương, con mắt trùng xuống: "Nhà thiết kế Cẩm Sương, em nói rất đúng.
Lâm Thanh Tuấn tin tưởng bạn gái của mình, là không sai thế nhưng anh ta đừng nên sau khi làm cho Lâm Kim Thư thất vọng về anh ta, anh ta lại còn muốn dây dưa với Lâm Kim Thư, anh ta tự mình quen người không rõ thì cũng thôi đi chẳng lẽ còn muốn Lâm Kim Thư tiếp tục vì anh ta mà đau lòng!"
Cảnh Hạo Đông lời vừa nói xong, phía sau anh liền vang lên tiếng của Lâm Thanh Tuấn.
Lâm Thanh Tuấn đỗ xe xong lên đây thì liền nghe thấy câu cuối cùng của Cảnh Hạo Đông.
Anh ta trầm mặc đi tới, giọng trầm thấp: "Tôi cũng không muốn để Lâm Kim Thư vì tôi mà tiếp tục đau lòng, tôi chỉ là hiểu rõ tình cảm của bản thân nếu như cô ấy bằng lòng cùng với tôi thì tôi sau này sẽ không bao giờ khiến cô ấy đau lòng!"
Cảnh Hạo Đông bị nghẹn một lúc tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Tuấn: "Anh còn có mặt mũi nói để cho Lâm Kim Thư không vì anh mà đau lòng, vậy trước đây Lâm Kim Thư đau lòng như vậy là ai hại vậy?"
Con mắt của Lâm Thanh Tuấn sẽ nháy lên vẻ mặt cũng không quá kiêu ngạo: "Anh cũng nói rồi, đây chỉ là trước đây"
Cảnh Hạo Đông bị nghẹn một lúc tức giận nhìn Lâm Thanh Tuấn giống như là muốn anh ăn ta vậy: "Dù sao tôi cũng không cho phép Kim Thư yêu một tên cặn bã như anh!"
Lâm Thanh Tuấn con mắt thu nhỏ lại châm biếm nói: "Anh Đông, anh nói tôi là đàn ông cặn.
bã, sợ là anh nói chính mình nhỉ, tôi lại không có mấy cái kinh nghiệm bắt cá nhiều tay giống anh đầu!"
Cảnh Hạo Đông nghe nói như thế tức giận thiếu chút nữa là giơ chân lên đạp: "Ông nội đây cũng không có, tôi nhiều nhất chính là có nhiều bạn gái một chút thôi, tôi lúc nào mà bắt cá mấy tay!".
Lâm Thanh Tuấn giọng trầm xuống: "Giao dù nhiều bạn gái như vậy còn không tính là tên cặn.
bã sao?"
Nếu như không phải anh ta rõ ràng, Bạch Cẩm Sương mời đến ăn cơm, Lâm Kim Thư nhất định sẽ đến, anh ta hôm nay cũng sẽ không tham cái bữa ăn này.
Cảnh Hạo Đông nghe được Lâm Thanh Tuấn nói mình là thằng đàn ông cặn bã vừa muốn tức giận phản bác liền nghe thấy tiếng lành lạnh của Lâm Kim Thư vang lên: "Các người đứng chặn ở cửa còn không cho ai vào sao?"
Cảnh Hạo Đông vừa nhìn thấy Lâm Kiều Như đáy mắt lập tức có chút kinh ngạc.
Lâm Thanh Tuấn cũng lập tức nghiêng người, giọng nói không có chút lực nào như vừa nãy.
Anh nhẹ giọng nói: "Em vào trước đi!" Lâm Kim Thư nhìn Lâm Thanh Tuấn một cái đi thẳng vào phòng cũng không nói gì.
Cô ấy trước khi đến, đã nghe Bạch Cẩm Sương nói là mời Lâm Thanh Tuấn.
Việc này xảy ra cũng không ngăn, mọi người nói hai mươi một ngày nuôi thành một thói quen mới, cô ấy đã học được cách từ bỏ Lâm Thanh Tuấn..
Bây giờ nhìn thấy Lâm Thanh Tuấn, cô mới phát hiện, cô thực sự là buông bỏ được người này, cũng không có căng thẳng khi gặp anh như lúc trước, không biết làm sao.
Lâm Kim Thư đi tới, ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương ngồi xuống.
Cảnh Hạo Đông lập tức cười đi tới ngồi bên cạnh cô cười nói: "Kim Thư, em gần đây đang bận cái gì vậy, tại sao lại không nghe điện thoại của anh vậy?"
Từ lần trước sau khi thành công từng bước tiến dần đến nhà Lâm Kim Thư, thái độ của Lâm Kim Thư với anh cũng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, mấy ngày nay cô ghét chính mình qua phiền rồi, anh liên lạc cô cô đều không để Ý!
Cảnh Hạo Đông trong lòng có chút buồn bực đến hoang mang thế nhưng anh lại không muốn đen tâm tình này ở trước mặt Lâm Kim Thư biểu hiện ra.
Lâm Kim Thư sắc mặt lạnh nhạt: "Không muốn nghe!" Cạnh Hạo Đông nghẹn một lúc, không nhịn được sờ sờ mũi.
Lâm Thanh Tuấn khẽ hừ một tiếng rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Cảnh Hạo Đông tàn nhẫn mà lườm anh một cái lúc này mới bỏ qua.
Bởi vì thời gian hẹn đến rồi, lúc này tất cả mọi người đều tụ tập đến rồi.
Lâm Kim Thư vừa mới ngồi xuống không lâu thì Tề Bạch Mai và Vân Yến cũng một trước một sau lần lượt đến rồi.
Tề Bạch Mai tùy ý ngồi cạnh Lâm Thanh Tuấn.
Vân Yến có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Cảnh Hạo Đông, lập tức cậu viện nhìn về phía Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhấc cằm lên ra hiệu cô ngồi ở cạnh Cảnh Hạo Đông.
Vân Yến ngượng ngùng đỏ mặt gật gù, từng bước nhỏ đi tới ngồi xuống bên cạnh Cảnh Hạo Đông.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Vân Yến cẩn thận từng chút trộm nhìn Cảnh Hạo Đông, trên mặt còn hơi hồng hồng.
Kết quả Cảnh Hạo Đông ánh nhìn qua cô lại lập tức thu lại, căng thẳng siết chặt tay lại xem ra có chút đáng yêu.
Bạch Cẩm Sương cười cười nói: "Hôm nay mời mọi người ăn cơm, là muốn nói với mọi người mình và Mặc Tu Nhân...ở bên nhau rồi, tuy rằng mọi người đều biết mình và Mặc Tu Nhân đã đăng ký kết hôn, nhưng lúc đó chúng mình lại không hề có tình cảm gì bây giờ mới là chính xác bắt đầu yêu đương cho nên hôm nay mời mọi người cùng ăn bữa cơm!"
Cảnh Hạo Đông phá lệ cổ động mở miệng cười: "Chúc phúc cho hai người đầu bạc răng long!" Tề Bạch Mai lập tức theo nói một câu:"Sớm sinh quý tử!".
Lâm Thanh Tuấn ngớ người cũng nói: "Vợ chồng đằm thắm!" Vân Yến nhìn mọi người có chút xấu hổ liền nói: "Mãi mãi bền lâu!"
Lâm Kim Thư nghe thấy câu này vẻ mặt hơi có chút thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn không lạnh lùng như vậy nữa.
Cô nói:"Vợ chồng tôn trọng nhau!" Bạch Cẩm Sương cười ra tiếng: "Vậy mình xin cảm ơn mọi người!"
Mặc Tu Nhận đáy mắt cũng có ý cười liền đưa tay lôi Bạch Cẩm Sương kéo cô ngồi xuống nắm tay cô nói: "Cảm ơn mọi người chúc phúc cho mình và vợ của mình!"
Cảnh Hạo Đông:"Chà chà...!đây là đăng ký xong quả nhiên là khác nhau, gọi là vợ thuận miệng biết bao!"
Bạch Cẩm Sương ngại cười cười.
Mặc Tu Nhân để phục vụ mang đồ lên.
Tuy nhiên Cảnh Hạo Đông và Lâm Thanh Tuấn lại đối đầu nhưng cũng may có nhiều người, mọi người mỗi người đều nói hai ba câu cũng không để cảnh tượng vắng lạnh.
Bởi vì hôm nay nhiều người, mọi người khẩu vị cũng khác nhau, chỉ có Bạch Cẩm Sương dị ứng với hải sản thì những người khác đều ăn hải sản..
Cho nên bọn gọi chút hải sản còn bảo dưới tầng mang lên chút đồ ăn cay.
Khi ăn cơm, Vẫn Yên củi đầu xuống, bắt đầu lột vỏ tôm, cổ lột xong vỏ tôm liền đặt vào địa nhỏ trước mặt.
Đợi lột gần xong rồi, cô mờ ám đẩy đến trước mặt Cảnh Hạo Đông, nhỏ giọng xấu hổ nói: "Anh Đông, anh ăn tôm không?"
Cảnh Hạo Đông ngớ người: "Em không ăn sao?" Vân Yến mím môi: "Em...em không thích ăn!" Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cảnh này con mắt lóe lên không nói gì.
Vân Yến thích ăn tôm, cô chỉ là muốn bóc tôm của Cảnh Hạo Đông mà thôi.
Liệu Cảnh Hạo Đông tình trường lãng tử này có thể hiểu được không.
Bạch Cẩm Sương cũng không chú ý đến, khi cô nhìn Cảnh Hạo Đông và Vân Yến thì Lâm Kim Thư cũng nhìn thấy rồi.