Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ấy một cái, đôi con ngươi hơi lóe lên, anh ta kh người bế ngang cô ấy đi về phía xe mình.
Sở Tuấn Thịnh cẩn thận từng ly từng tí đặt vân yến ngồi xuống ghế phó lái, vừa mới định gọi điện thoại xử lý mạnh nghĩa thì đã bị Vân Yến kéo kéo ống tay áo. Vân Yến lí nhí nói: “Người đó... anh tính xử lý người đó thế nào?”
Vân Yến mà Sở Tuấn Thịnh hay nhìn thấy trước kia đều luôn là bộ dáng hung dữ hùng hổ, khí thế bức người, từ trước tới giờ anh ta chưa từng nhìn thấy Vẫn Yến yếu đuổi như vậy, bộ dáng vô cùng đáng thương như một đứa nhỏ bị bỏ rơi.
Giọng nói của anh ta bất giác cũng dịu dàng thêm vài phần, anh ta nói: “Không phải tôi muốn xử lý thế nào, mà là em muốn xử lý thế nào? Cái tên khốn nạn đó vừa mới muốn bắt nạt em, còn tôi thì vừa cứu em, chỉ thế mà thôi! Nhưng mà phải xử lý anh ta thế nào thì phải do em quyết định mới đúng!”
Vân Yến bĩu môi nói: “Vừa rồi anh... anh đánh anh ta... Nhắc đến chuyện này thì Sở Tuấn Thịnh liền tức giận đầy bụng nói: “Đó là do anh ta ngứa đòn! Tôi chưa đánh chết anh ta luôn là may lắm rồi đấy!” Sắc mặt Vân Yến vẫn còn hơi lo lắng, cô ấy nói: “Lỡ như anh ta xảy ra chuyện gì rồi đi tố cáo anh thì thế nào?
Nếu không thì anh cứ nói là tôi đánh anh ta đi, vì tự vệ nên tôi mới đánh anh ta!”
Sở Tuấn Thịnh thấy cô ấy suy nghĩ vì mình như vậy thì trong lòng liền không tự chủ được mà trở nên dịu dàng hơn, nói: “Không sao, anh ta chết không nổi đâu, có điều... bây giờ có cần tôi liên hệ với người nhà em giúp em không? Nếu như em không muốn người trong nhà biết chuyện này thì tôi có thể giúp em xử lý!”
Lúc này Vẫn Yến mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng không còn sợ hãi như thế nữa, cô ấy nhớ đến chuyện vừa rồi thiếu chút nữa là Đỗ Nghĩa đã bị Sở Tuấn Thịnh đánh chết, nếu như để Sở Tuấn Thịnh xử lý chuyện này, lỡ như sau này chuyện này mang lại phiền phức cho anh ta thì không tốt lắm.
Hơn nữa bản thân cô ấy là người bị hại, cho dù là Đỗ Nghĩa muốn tố cáo cô ấy đi nữa thì cũng không có lý do, vì thế nên cô ấy nói: “Anh giúp tôi liên lạc với anh họ Vân Thành Nam của tôi, để anh ấy xử lý giúp tôi là được rồi!”
Nghe thấy Vân Yến nói như thế, con ngươi Sở Tuấn Thịnh hơi lóe lên, trong lòng cũng có hơi phức tạp, bởi vì anh ta cảm thấy Vân Yến nói như thế là vì cô ấy coi anh ta là người ngoài.
Da mặt anh ta căng hết cả lên, nói: “Được, tôi liên hệ với Vân Thành Nam giúp em!”
Khách khứa đều đã ra về nhưng người nhà họ Tần của thôn Đại Loan vẫn chưa đi.
Tần Minh Xuân sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ rồi mới đi tìm Bạch Cẩm Sương, anh ấy nói: "Cẩm Sương, cảm ơn cô vì chuyện hôm nay! Bạch Cẩm Sương có hơi kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Minh Xuân nói: “Tôi đã biết chuyện trên bữa tiệc tối cô giúp tôi vạch rõ quan hệ với bọn người Tần Quốc
Phú rồi!”
Bạch Cẩm Sương cười cười nói: “Anh không để bụng là được rồi!”
Tần Minh Xuân thở dài một hơi, nói: “Sao tôi lại để bụng được chứ, nếu như tôi nghe được thì cũng sẽ nói, tôi sẽ không để cho loại người đó ỷ vào danh nghĩa của nhà họ Tần mà đi ra ngoài làm xằng làm bậy!”
Bạch Cẩm Sương nhìn về phía ghế sofa một cái, nói: “Bọn họ... bây giờ bọn họ không đi, là vì muốn...
Tần Minh Xuân nói: “Muốn nói chuyện với ba mẹ tôi!” Bạch Cẩm Sương chỉ gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Tần manh manh im lặng ngồi một bên, ánh mắt khi nhìn Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Xuân nói chuyện vừa hâm mộ vừa phức tạp, nét mặt vừa tự ti lại vừa khổ sở.
Tần Minh Xuân nói vài câu với Bạch Cẩm Sương rồi liền đi, Bạch Cẩm Sương dẫn Tần Minh Huyền đi ăn chút gì đó rồi đi lên lầu, sắp xếp cho cậu bé đi ngủ trước.
Đợi đến khi Tần Minh Huyền ngủ rồi thì Mặc Tu Nhân đi tới gọi Bạch Cẩm Sương: “Ba mẹ anh bảo em xuống lầu!”
Bạch Cẩm Sương hơi kinh ngạc hỏi: "Bảo em xuống lầu làm gì?”
Mặc Tu Nhân nói: “Họ muốn nói chuyện với ba mẹ trên danh nghĩa bây giờ của anh cả anh, em cũng là một phần tử trong nhà, họ hy vọng em cũng ở bên cạnh nghe!
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt rồi nói: “Vậy thì đi chung luôn đi!”
Xuống tới phòng khách, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy hai vợ chồng Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên đi vào từ bên ngoài, hai vợ chồng Tần Quốc Cường căng thẳng đến mức lập tức đứng dậy, nhưng ba người nhà Tần Quốc Phú ngồi bên cạnh chỉ nhìn hai vợ chồng Tần Hạo một cái, bày ra vẻ ta đây là chủ nhân không động đậy một cái, Trương Quế Hoa còn nhịn không được mà lén sờ thử xem độ cứng mềm của sofa.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương đầy phức tạp dời tầm mắt, cô và Mặc Tu Nhân cùng ngồi xuống chỗ còn chưa có người ngồi trên ghế sofa.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Tần Hạo thân làm chủ nhà dẫn đầu mở miệng, ông ta nói: “Ông Tần Quốc
Cường đúng không?”
Tần Quốc Cường nghe thấy Tần Hạo gọi tên ông ta, khuôn mặt thành thật trung hậu ngay lập tức trở nên căng thẳng, tay không ngừng nhéo ống quần, thả ra rồi lại nhéo chặt, ông ta lập tức đứng dậy rồi gật gật đầu, nói: “Là tôi!”
Thấy ông ta căng thẳng như một học sinh tiểu học như vậy, sắc mặt Tần Hạo có hơi phức tạp, ông ta thật sự không ngờ rằng ba mẹ bây giờ của Tần Minh Xuân lại là những người chất phác như vậy.
Ông ta cũng không muốn bắt nạt người hiền lành nên liền trực tiếp mở miệng xin lỗi: “Hôm nay quá bận rộn, trước đó không mời mọi người mà lại để Minh Xuân hấp tấp đón mọi người tới tham gia tiệc tối như vậy, bây giờ tôi ở đây xin lỗi mọi người, hi vọng vợ chồng hai người không để bụng!”
Tần Quốc Cường đối mặt với Tần Hạo căn bản là không có chút tự tin nào, ông ta vội vàng lắc đầu nói: “Không sao không sao, mọi người có thể mời chúng tôi tới đây là đã rất tốt rồi!”
Ông ta vừa nói vừa nhịn không được mà nhìn xung quanh phòng khách một vòng, vẻ mặt rất cẩn thận, thoạt nhìn không hề hòa hợp với nơi này.
Trước đây ông ta chỉ nghe Tần Quốc Phú nói nhà họ Tần ở thành phố Trà Giang rất giàu có, nhưng mà ông ta thật sự không ngờ được rằng lại giàu có đến như vậy, có thể nói rằng, sức tưởng tượng nghèo nàn của ông ta căn bản không thể nghĩ tới sự giàu có đến vậy.
Tần Minh Lệ thấy bộ dáng chú mình như chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài như vậy thì nhịn không được mà hơi nhíu mày, chẳng qua là có Tần Minh Xuân và người nhà họ Tần ở đây nên cô ta cũng không dám nói năng lung tung.
Tần Hạo thở dài một hơi, ông ta nói: “Chỉ cần mọi người không để bụng là được rồi, có điều, tôi nghe Minh Xuân nói mọi người muốn nói chuyện với tôi, không biết mọi người muốn nói với tôi chuyện gì?”
Tần Quốc Cường nghe thấy thế thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tần Hạo một cái, rồi lại cuống quít dời tầm mắt, gần như ai cũng có thể nhận ra tâm trạng vừa căng thẳng vừa thấp thỏm không yên của ông ta.
Tần Minh Xuân bất đắc dĩ mở miệng: “Bố, bố không cần phải căng thẳng như vậy, bố... bố nuôi của con là một người rất hiền hòa, bố muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra là được!”
Tần Hạo nghe thấy thế thì nhịn không được mà nhìn Tần Minh Xuân một cái, ông ta biết Tần Minh Xuân xưng hô như thế chỉ là vì không muốn để mọi người nghĩ nhiều.
Dù sao thì thân phận đổi hồn của Tần Minh Xuân cũng cần phải giữ kín. Nhưng mà nghe con trai ruột của mình lại xưng hồ với mình như thế, trong lòng ông ta vẫn thấy có hơi chua chát, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến trước đây ông ta có hơi mâu thuẫn khi gặp Tần Quốc Cường.
Chẳng qua là, nói cho cùng thì bọn họ vẫn cần phải cảm ơn hai vợ chồng Tần Quốc Cường này, dù sao thì đang ở trong thân thể con trai của bọn họ bây giờ cũng cũng chính là linh hồn của con trai ông ta, chủ nhân thân thể cũ chết ngoài ý muốn, không cách nào xoay chuyển được nữa, nhưng mà tự dưng lại chiếm lấy thân phận của Tần Minh Xuân như vậy thì cũng nên chăm sóc ba mẹ giúp người ta, Tần Hạo cũng rất ủng hộ chuyện này.
Tần Quốc Cường thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm ông ta như vậy, vừa rồi Tần Minh Xuân lại an ủi ông ta như thế nên cuối cùng ông ta cũng dũng cảm hơn đôi chút.
Dù sao thì anh ta cũng không thể nào thật sự tặng không con trai mình cho người khác như thế được, anh ta nói: “Ông Tần, Minh Xuân nhà chúng tôi... sau này vẫn là con trai của tôi đúng không?”
Nghe thấy chuyện mà Tần Quốc Cường lo lắng, Tần Hạo cười cười nói: “Ông không cần phải lo lắng về chuyện này, sau này Minh Xuân có chăm sóc hai vợ chồng ông thế nào tôi cũng sẽ không can thiệp vào, Minh Xuân vẫn sẽ hiếu thảo với hai vợ chồng ông như trước, chẳng qua là nó sẽ có nhiều hơn một người cha nuôi là tôi đây mà thôi, tôi và vợ tôi rất vừa ý với Minh Xuân, Minh Xuân cũng rất tài giỏi, tôi hi vọng có thể chăm sóc và chỉ dạy cho nó, mà không phải là vùi dập tài năng của nó!”
Tần Quốc Cường nghe thấy thế, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông ta kích động nằm chặt tay Liễu Tổ Liên nói: “Như thế thì tốt, như thế thì tốt!”
Ông ta chỉ sợ sau này con trai không phải là con trai mình nữa, dù sao thì thế lực của nhà họ Tân ở thành phố Trà Giang cũng quá lớn, giống như một ngọn núi sừng sững đè ở trên đầu ông ta vậy.
Trong lòng Tần Quốc Cường thì thoải mái rồi, nhưng mà trong lòng một số người lại không thoải mái được như vậy.