Mục lục
Vợ ơi cả thế giới chờ người ly hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì tiếng động quá lớn, Bạch Cẩm Sương sửng sốt: "Mất điện rồi sao?"



Mặc Tu Nhân cong môi, giọng điệu có chút hẹp hòi đáp: "Ở chỗ này không mất điện!"



Bạch Cẩm Sương luôn cảm thấy lời nói của Mặc Tu Nhân có hàm ý khác, cô chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trên màn hình LED rất lớn của trung tâm mua sắm đối diện xuất hiện dòng chữ rất rõ ràng. "Vợ ơi, anh yêu em!"



Bởi vì tất cả các đèn đều tắt, chỉ có năm chữ kia là sáng lên, vì vậy mà có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên quên cả việc lấy chiếc thìa vẫn đang cắn trên miệng xuống.



Một lúc sau, nàng kinh ngạc quay đầu lại: "Đây đều là anh làm sao?" Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương với ánh mắt dịu dàng và nói: "Ừ, mới 5,21 giây, rất chính xác!"



Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương đột nhiên đỏ lên và nói: "Tại sao...tại sao anh lại phải làm lớn như vậy, chúng ta...chúng ta không phải chỉ cần lấy giấy chứng nhận kết hôn thôi sao, hơn nữa...



Hơn nữa cũng chỉ là tái hôn thôi, nhưng Bạch Cẩm Sương cuối cùng vẫn chưa hề nói ra câu cuối đó, cô ấy sợ rằng khi bản thân nói ra sẽ thổi bay lòng nhiệt tình của Mặc Tu Nhân.



Mặc Tu Nhân thực sự đã khiến cô cảm động, hơn nữa, đó hoàn toàn là một bất ngờ ngoài dự định của cô.



Mặc Tu Nhân mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Sương, tay cô đang đặt trên bàn ăn, nói với giọng điệu chân thành: "Baby, em không muốn tổ chức hôn lễ, nhưng anh lại không muốn em phải chịu một chút thiệt thòi nào. Đêm nay, món quà cưới mà anhng em, cũng là lời tỏ tình của anh dành cho em. Từ nay em sẽ là bà Mặc của anh!"



Bạch Cẩm Sương hai mắt đỏ hoe, trong lòng vô cùng cảm động: "Anh Mặc, cả đời này, xin hãy dạy bảo em nhiều hơn!"



Mặc Tu Nhân cười và đáp lại cô: "Dạy bảo lẫn nhau!"



Ngay khi Bạch Cẩm Sương đang định tiếp tục nói thì điện thoại di động của cô ấy đột nhiên vang lên.



Bạch Cẩm Sương sợ Mặc Tu Nhân không vui, dù sao hai ngày nay Mặc Tu Nhân vô cùng tức giận, chẳng khác nào một túi khí sắp bùng nổ.



Cô nhanh chóng giải thích: "Em không xem, và cũng không biết là ai gửi tin nhắn, vẫn chưa nhìn một chút nào cá!"



Nghe thấy Bạc Cẩm Sương nói như vậy, Mặc Tu Nhân không khỏi bật cười đáp: "Em có thể xem, quà của anh, anh đã tặng xong rồi, từ nay về sau anh sẽ do em quản, em cứ tự nhiên, anh là của em, em cũng là của anh, em muốn làm bất cứ điều gì cũng được!"



Mặc Tu Nhân vừa nói, điện thoại di động của Bạch



Cẩm Sương lại đổ chuông



Bạch Cẩm Sương nghe xong những lời này của anh, cũng cười và đáp lại: "Nếu như anh đã nể mặt vậy thì em xem một chút nhé!"



Vừa nói, cô vừa rút điện thoại di động ra và thấy rằng cô có tin mới của nhóm bạn thân Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thu.



Trong nháy mắt, tất cả đều là tin tức của cô ta.



Hơn nữa, cũng không biết rằng Tề Bạch Mai hay Lâm Kim Thư là người đã đổi tên nhóm thành "Tôi cũng muốn có một buổi tỏ tình trên toàn thành phố."



Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không hiểu cái tên nhóm này, cho đến khi cô mở tin nhắn ra. [Lâm Kim Thư: Cẩm Sương, chữ viết tay của Mặc Tu Nhân...cũng to phết đấy!] [Tề Bạch Mai: Tớ bỗng nhiên vô cùng ngưỡng mộ Cẩm



Sương. Tớ cảm thấy Vân Thành Nam nhà tớ trông rất ấm áp, dịu dàng, chắc là lãng mạn lắm, kết quả, đây cũng chỉ là suy nghĩ của tớ, nhớ lúc đó, khi anh ấy cầu hôn tớ, chẳng có gì cả, lại là cầu hôn trong mưa lũ nữa!] [Lâm Kim Thư: Cậu như vậy là còn tốt đó, Cảnh Hạo Đông cầu hôn thế nào, đến giờ tớ còn chẳng có một chút ấn tượng gì nữa, cậu nghĩ xem, anh ấy làm như kiểu lấy lệ đó!] [Tề Bạch Mai: Vẫn là Cẩm Sương sướng, bây giờ cho dù Cẩm Sương quên nhưng cả thành phố đều ghi nhớ cho cậu ấy!] [Tề Bạch Mai: @Bạch Cẩm Sương, Cẩm Sương, cậu mau onl đi, chia sẻ cảm nhận của cậu cho bọn tớ đi, có phải là vô cùng sung sướng không! [Lâm Kim Thư: @Cẩm Sương, không phải cậu đang bận với Tổng giám đốc Mặc đấy chứ?] [Tề Bạch Mai: @Cẩm Sương, Cẩm Sương, không phải chứ, pháo hoa bắn hết, các cậu chắc là vẫn đang ở ngoài rồi!] [Lâm Kim Thư: @Cẩm Sương, đây là Bạch Mai nói nhé, chứ không phải tớ nói, nhưng những lời tớ nói vừa rồi thực sự không có ý đó!] [Tề Bạch Mai: @Cẩm Sương, cậu ấy muốn nói chính là ý đó đấy, cậu ấy nói rằng cậu với Tổng giám đốc Mặc tối nay bận, có thể bận gì được chứ,cậu nói xem có đúng không?] [Lâm Kim Thư: @Cẩm Sương, cậu ấy thực sự rất bận, đừng quấy rầy cậu ấy nữa, đừng phá hỏng chuyện tốt của cậu ấy với Tổng giám đốc Mặc!] [Tề Bạch Mai: @Cẩm Sương, vậy tại sao vừa rồi cậu vẫn tag cô ấy, Lâm Kim Thư! [Lâm Kim Thư: Uh...Tớ quen rồi!] [Tề Bạch Mai: Hahaha, Cẩm Sương có lẽ sẽ lột da cả hai chúng ta mất [Lâm Kim Thư: Tớ không sao, Cẩm Sương sẽ không tìm được cơ hội để xử lý tớ đâu, nhưng cậu thì khác, vài ngày nữa là cậu kết hôn rồi, phòng tân hôn cậu chịu đi, cậu nên tự cầu phúc đi] [Tề Bạch Mai....Cậu đúng là không có đủ nghĩa khí gì cá!]



Bạch Cẩm Sương mở ra thấy hai người này đang nói chuyện, vẻ mặt có chút xấu hổ, vì vậy...những lời bọn họ nói lúc trước là có ý gì? [Bạch Cẩm Sương: Tớ đây!] (Lâm Kim Thư: Chắc là không phải do hai chúng tớ gọi mà cậu lên đó chứ [Bạch Kim Sương: Cậu nói xem?] [Lâm Kim Thư: Chẳng phải là hai người chúng tớ đang muốn chúc phúc sao, không có gì lạ, không có gì lạ!] [Tề Bạch Mai: Đúng vậy, đúng như Lâm Kim Thư nói đó, xin cậu đừng ghi thù tớ nhé!] [Bạch Cẩm Sương: Vậy, hai người có thể cho tớ biết, làm sao mà các cậu biết rằng pháo hoa là do Mặc Tu



Nhân bắn?]



Khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy nhật ký cuộc trò chuyện, cô đoán rằng hai người này đã biết rằng pháo hoa là do Mặc Tu Nhân tỏ tình với cô, nhưng cô vẫn không hiểu, sao hai người này lại biết, pháo hoa là do Mặc Tu Nhân bắn tặng mình, dù sao thì cũng làm gì có tên đâu! [Tề Bạch Mai: Ngoài pháo hoa thì còn có cả tỏ tình trên cả thành phố, cô gái ngốc nghếch của tớ ạ!] [Bạch Cẩm Sương: Lời tỏ tình trên cả thành phố nào co?] [Lâm Kim Thư: Chắc cậu không biết đúng không?] [Bạch Kim Thư: Tớ... không hiểu cậu đang nói cái gì, ngoài pháo hoa, còn có cái gì nữa cơ, Mặc Tu Nhân đã làm gì để cả thành phố biết?] [Tề Bạch Mai: Tổng giám đốc Mặc đã đưa vợ lên 521 màn hình lớn trong thành phố, anh yêu em, chắc là tất cả những người phụ trách các trung tâm mua sắm trong thành phố cơ bản đều đã biết hết rồi, nhiều người đều biết đến vậy, bức ảnh vừa rồi lại chấn động như thế. Nói đùa chứ, một chuyển thành mười, mười chuyển thành trăm, không chừng chưa đến ngày mai, toàn bộ thành phố đều biết Tổng giám đốc Mặc tỏ tình cậu!] [Bạch Cẩm Sương: E hèm... Tớ tưởng nó chỉ có trên màn hình đối diện với nhà hàng Tây Đình Qual] [Tề Bạch Mai: Hahaha, cậu thực sự không hiểu Tổng giám đốc Mặc rồi, anh ấy là một người đàn ông thực sự và đã nâng cấp lên thành để trở thành thần tượng của tớ rồi, bất luận là về mặt sự nghiệp hay tình cảm!] [Bạch Cẩm Sương....Cậu hãy rõ ràng giới tính của cậu đi!] [Tề Bạch Mai: Giới tính không phải là vấn đề được chưa, phụ nữ chúng ta cũng có có thể tỏ tình với nam giới như vậy! Ai nói rằng chỉ có đàn ông mới có quyền chủ động?] [Bạch Cẩm Sương: tớ không nói, tớ cũng không có ý như vậy!] [Lâm Kim Thư: Vì vậy, Bạch Mai, khi cậu dự định kết hôn với Vân Thành Nam, có làm lớn không?] [Tề Bạch Mai: Cái này à, bí mật, nói sau đi!] [Bạch Cẩm Sương: Hai người các cậu nói chuyện đi, tớ đi với Mặc Tu Nhân đây!] [Lâm Kim Thư: Tớ nói rồi mà, bọn mình làm phiền Cẩm Sương rồi!] [Tề Bạch Mai: Đừng đá qua tớ, số lần cậu tag Cẩm Sương không ít hơn tớ đâu!] Тrц*уeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất



Bạch Cẩm Sương nhìn hai người đá xéo nhau, không nhịn được cười, cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân.



Vừa nhìn, liền gặp phải ánh mắt Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương đột nhiên có chút không tự nhiên: "Anh làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào em vậy?"



Mặc Tu Nhân cười: "Là em cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi cười. Có cái gì hay sao?"



Bạch Cẩm Sương sửng sốt, mặt đột nhiên đỏ lên: "Anh...tỏ tình trên cả thành phố rồi?"



Mặc Tu Nhân hơi giật mình, nhưng hắn rất nhanh phản ứng kịp thời, khỏe mắt ánh lên nụ cười, hắn đọc lại những chữ này: "Tỏ tình toàn thành phố...cũng khá là hay đấy chứ!"



Bạch Cẩm Sương không nhịn được, nói: "Vậy tại sao anh không nói cho em biết? Em chẳng biết gì cả, nếu không phải Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai nói, em vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra!"



Mặc Tu Nhân nói: "Tình yêu không cần phải nói ra!" "Vậy đó là..." Bạch Cẩm Sương hỏi trong tiềm thức, kết quả là anh rơi vào ánh mắt không đáy của Mặc Tu Nhân, trái tim cô bỗng nhiên siết chặt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK