Chương 353: Rợp Trời Kín Đất
Thoáng cái mặt của Bạch Cẩm Sương liền đỏ, cảm giác được rõ ràng bàn tay của Mặc Tu Nhân đang nắm tay cô thì bỗng chốc khẩn trương.
Tim của Bạch Cẩm Sương nhảy lên cuống họng rồi.
Cô nghe được Mặc Tu Nhân đột nhiên gọi cô một tiếng: “Bạch Cẩm Sương”
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, khêu gợi muốn chết đi được, Bạch Cẩm Sương không kiềm chế được sự căng thẳng, giọng nói cũng nhỏ lại: “Vâng.”
Mặc Tu Nhân nghiêng đầu lại, đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm cô.
Hai người cách nhau rất gần, công thêm việc Mặc Tu Nhân cố ý nghiêng qua bên cạnh Bạch Cẩm Sương, làm cho khi mà Bạch Cẩm Sương bối rối quay đầu nhìn anh thì môi cô vừa vặn chạm vào khóe môi anh.
Bạch Cẩm Sương lập tức hốt hoảng nghiêng đầu sang chỗ khác thì nghe Mặc Tu Nhân nói: “Em sợ tôi?” - Bạch Cẩm Sương chậm rãi xoay đầu lại ngây ngốc nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân.
Cô hoảng hốt nghĩ, sợ sao? Có lẽ là không phải, chỉ là cô đang hồi hộp mà thôi.
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân cố chấp, nóng bỏng, chứa cả ánh lửa dày đặc, dường như muốn nuốt chửng Bạch Cẩm Sương vào bụng.
Bạch Cẩm Sương đến cả thở mạnh cũng không dám, giống như nếu như bị ánh mắt của anh hút vào thì khó có thể kiềm chế được.
Bạch Cẩm Sương có chút bối rối, cô muốn làm chút gì đó để giảm bớt hồi hộp.
Kết quả, không đợi cô mở miệng nói chuyện thì Mặc Tu Nhân đã nắm eo cô kéo đến trước mặt anh rồi dùng sức hôn lên.
Bạch Cẩm Sương như bị choáng, căng thẳng, lo lắng, hồi hộp đến nỗi không biết làm gì cả.
Rõ ràng trước đây cô và Mặc Tu Nhân cũng đã từng hôn nhau, nhưng mà lúc này thì căng thẳng đến mức không thở được.
May mà Mặc Tu Nhân còn nhân từ, biết buông cô ra đúng lúc.
Khi mà Bạch Cẩm Sương cho rằng mình tự do rồi thì môi của Mặc Tu Nhân lại áp lên lần nữa.
Mặc Tu Nhân hôn dùng sức, Bạch Cẩm Sương cảm thấy anh giống như muốn ăn cô vậy.
Hai người vô thức nằm lên ghế sô pha, Bạch Cẩm Sương cảm nhận được tay của Mặc Tu Nhân đang di chuyển.
Bạch Cẩm Sương nháy mắt hồi hộp muốn chết, cô liền đẩy Mặc Tu Nhân ra.
Mặc Tu Nhân hơi ngẩn ra, anh nhìn Bạch Cẩm Sương từ trên cao xuống, hô hấp cực kỳ nặng nề: “Đừng cử động”
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương có chút hụt hơi pha lẫn uất ức: “Mặc Tu Nhân, anh đã nói sẽ không làm gì bậy bạ rồi mà”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân khàn khàn: “Tôi không làm gì đâu, để tôi hôn nhẹ, chỉ hôn nhẹ thôi được không cục cưng?”
Trong ánh đèn lờ mờ, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm.
của Mặc Tu Nhân, cũng cảm nhận được anh đang kịch liệt kiềm nén hộ hấp.
.
Được copy tại # TRÙMTR UYỆN.
n et #
Cuối cùng Bạch Cẩm Sương vẫn là nhẹ dạ: “Vậy anh chỉ hôn thôi, không được làm gì đâu đấy!”
Mặc Tu Nhân trịnh trọng hôn lên trán cô, hô hấp nóng rực, giọng nói trầm thấp: “Tôi không làm gì đâu, tôi hứa!”
Bạch Cẩm Sương buông đôi tay để ở ngực của anh ra.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân khàn khàn chết người, khêu gợi làm toàn thân Bạch Cẩm Sương tê dại.
Anh nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, tôi yêu em” Sau lời bày tỏ là một nụ hôn rợp trời kín đất rơi xuống.
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Hai người trao cho nhau nụ hôn sâu, Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương thật chặt như muốn ăn sạch cô vào bụng.
Lúc này đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
Bạch Cẩm Sương phục hồi tinh thần lại thì phát hiện tay của Mặc Tu Nhân không biết từ lúc nào đã ở trong đồ cô.
Cô vội vàng dùng sức cắn môi của Mặc Tu Nhân.
Anh vì đột nhiên thấy tê rần mà lập tức rút lui.
Anh đen mặt nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, người ta nói con gái được làm từ nước, còn em thì được làm từ xi-măng”
Bạch Cẩm Sương tái mặt: “Sao em lại thành xi-măng rồi?”
Ngón tay Mặc Tu Nhân chạm vào khóe miệng mình: “Em nhìn đi, xi-măng làm môi tôi trầy trụa!”.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được đành phải bật cười.
Chuông điện thoại di động vẫn còn đang vang lên không ngừng.
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương còn cười thì nhịn không được thi thân nhìn cô: “Cục cưng, em cắn tôi mà còn cười vui vẻ như vậy!”
Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng: “Vừa rồi em thực sự không cố ý, chỉ là điện thoại em reo, có người gọi điện đến, anh đứng lên trước đi, em nghe máy đã có được không?”
Mặc Tu Nhân đè cô không chịu buông ra, bắt đầu cò kè mặc cả: “Tôi để em bắt máy, nhưng em định bồi thường tối thế nào đây? Em xem, môi tôi cũng đã bị em cắn nát rồi này”
Bạch Cẩm Sương không biết nói làm sao: “Để hôm khác được không...hôm nay em...em không được!”.
Mặc Tu Nhân cười ra tiếng, anh nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, cục cưng của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Đương nhiên là anh biết hôm nay bọn họ mới vừa xác định quan hệ, anh không thể nhảy cóc đến bước kia được, nếu không thì Bạch Cẩm Sương nhất định sẽ nổi bão.
Anh hôn nhẹ lên mặt Bạch Cẩm Sương rồi mới bất đắc dĩ đứng dậy buông cô ra.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng cầm điện thoại lên rồi nhấn vào nút nghe máy.
Bạch Cẩm Sương chưa kịp lên tiếng thì giọng của Tần Vô Đoan đã vọng ra từ điện thoại: “Cẩm Sương...vì...vì sao em không để ý đến anh, có phải là anh làm chưa đủ tốt hay không?”
Nghe giọng của Tần Vô Đoan rõ ràng là đang say.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được cau mày: “Anh uống say?”.
Tần Vô Đoạn lập tức lên giọng: “Anh không say! Hiện tại anh...anh rất tỉnh táo, Cẩm Sương, em có biết không, lúc ở nước ngoài anh đã nghĩ về em rất nhiều, mỗi giờ mỗi khắc anh đều nhớ về em.
Vất vả lắm anh mới thuyết phục bản thân về nước, thế nhưng...thế nhưng tại sao em lại thờ ơ hơn trước kia? Rốt cuộc thì anh đã làm sai điều gì? Anh chỉ muốn gặp em một lần, cho dù chỉ là nhìn từ xa cũng được, chúng ta không thể quay lại...quay lại như trước kia được sao?
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương trở nên có chút khó coi: “Bây giờ anh đang uống say, cho dù em có nói gì với anh thì anh cũng nghe không được, đợi anh tỉnh táo rồi chúng ta nói được không?”
Tần Vô Đoan ngoan cố không muốn cúp máy: “Anh không có anh tỉnh táo, anh biết em không muốn để ý đến anh...!em không muốn để ý đến anh mà! Mỗi lần anh gọi cho em thì thái độ của em đều lãnh đạm như vậy...!Thực sự anh rất...!rất khó chịu đấy Cẩm Sương!”.
Biểu cảm của Bạch Cẩm Sương có hơi thay đổi, cô không ngờ sau khi Tần Vô Đoan uống say thì sẽ nói ra những lời như thế.
Nói không khó chịu là giả, cứ xem như là cô buông bỏ tình cảm với Tần Vô Đoan, nhưng anh ấy chính là anh trai che chở cô nhiều năm như vậy.
Anh ấy chăm sóc cô năm năm, cô không phải là loại người vô ơn, cô lãnh đạm là vì sợ dây dưa tình cảm với anh ấy mà thôi.
Sao...sao Tần Vô Đoan lại không rõ cơ chứ?
Bạch Cẩm Sương đang nghĩ phải làm sao để một con quỷ say cúp máy để khi khác lại nói thì đột nhiên đầu dây bên kia truyền đến tiếng ồn.
Ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bạch Cẩm Sương, tôi là Tống Ngọc Tiên, phiền cô về sau Vô Đoan có gọi điện tới thì cô đừng nhận!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương nháy mắt trở nên khó coi: “Cô Tống, xin tự trọng, tôi có nhận điện thoại hay không thì đấy không phải là việc của cô, còn nữa, cô đã ở bên cạnh anh ấy thì phải chăm sóc anh ấy thật tốt.
Tôi cúp máy trước”
Nói xong, Bạch Cẩm Sương bình tĩnh cúp điện thoại.
Mặc Tu Nhân ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm cô: “Sao thế? Ai gọi đến vậy?”
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, có chút buồn bực nói: “Một đàn anh, anh ấy uống say nên gọi điện thoại cho em, em muốn an ủi anh ấy vài câu để anh ấy nghỉ ngơi thì bạn của anh ấy liền cảnh cáo em”
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân lóe sáng: “Phải không? Sao đàn anh uống say lại gọi điện cho em?”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy có gì đó sai sai trong lời nói của anh, cô cau mày nhìn Mặc Tu Nhân: “Lời này của anh là có ý gì?”