Mục lục
Vợ ơi cả thế giới chờ người ly hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 468: Gập Ghềnh Trắc Trở​









**********
Chương 471: Gập ghềnh trắc trở
Mặc Tu Nhân lạnh mặt xuống: “Chuyện này con sẽ xử lý, mẹ còn có việc gì nữa không?”
Mặc Tố Nhiên dùng sắc mặt khó coi hỏi lại: “Không có chuyện gì khác thì con không thể ăn bữa cơm cùng mẹ được à?”
Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Con không có ý đó”
Nghĩ việc mà Vụ Kiện Định làm, thực sự khiến người ta không được thoải mái, biểu cảm của Mặc Tu Nhân vẫn có hơi âm trầm.

Mặc Tổ Nhiên tiếp tục nói: “Mẹ không có ý kiến gì với Bạch Cẩm Sương, nhưng mà sao nó lại có thể có họ hàng như vậy.

Con không biết đâu, hôm nay lúc mẹ ngồi đợi con ở quán cà phê, thế mà lại gặp được cái bà mẹ kia của nó tìm đến cửa, mở miệng đòi Bạch Cẩm Sương giúp con trai bà ta được thăng chức.

Thăng chức thì cũng thôi đi, còn muốn Bạch Cẩm Sương lấy tiền của con để cho con trai bà ta đi khởi nghiệp, tiền của con là được gió thổi đến chắc? Lúc con khởi nghiệp không dựa dẫm vào người nhà một chút nào, chịu bao nhiêu là khổ cực, thế mà bọn họ lại muốn lấy tiền mồ hôi của con đi khởi nghiệp, bà ta nghĩ bản thân mình là ai chứ?”
Mặc Tổ Nhiên từ trước đến giờ không mấy khi nói những lời mắng chửi người, nhưng mà hôm nay bà vì tức giận mà nói nhiều như vậy, có thể thấy được là đã tức tới cực điểm.

Mặc Tu Nhân nghe những lời này nhưng điểm chú ý lại hoàn toàn khác với Mặc Tổ Nhiên.


Anh lạnh mặt xuống: “Hôm nay mợ của Cẩm Sương tới tìm cô ấy ạ?”
Mặc Tố Nhiên nghe thế thì nhíu mày: “Con kích động như thế làm gì, mợ của nó tìm nó đòi nó thăng chức cho con trai mình, kỳ lạ lắm à? Mẹ không cần đoán cũng biết được, trước đây con trai của bà ta vào được công ty chắc hẳn cũng là vì bọn họ gặp trực tiếp xin xỏ Bạch Cẩm Sương hoặc là con chứ gì”.

Mặc Tu Nhân nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Mợ của Bạch Cẩm Sương là một người như thế nào, anh vẫn biết khá rõ.

Anh không sợ gì khác, chỉ sợ Bạch Cẩm Sương phải chịu thiệt thòi ấm ức.

Anh nhìn sang Mặc Tố Nhiên: “Bà ta có bắt nạt Cẩm Sương không ạ?”.

Mặc Tố Nhiên không ngờ được rằng bà đến để khuyến Mặc Tu Nhân chia tay với Bạch Cẩm Sương, kết quả không chỉ không đạt được mục đích mà ngược lại còn trợ giúp bọn họ.

Bà lạnh mặt: “Sao mẹ biết được bà ta có bắt nạt nó hay không?
Biểu cảm trên mặt Mặc Tu Nhân nhìn không ra vui giận: “Lúc đó mẹ ở ngay bên cạnh, hẳn là cũng biết rõ tất cả tình hình, đúng chứ? Đương nhiên, nếu mẹ không muốn nói cho con thì con sẽ tìm người điều tra giúp, quán cà phê cũng không phải không có camera an ninh”
Mặc Tố Nhiên nhìn Mặc Tụ Nhận đầy khiếp sợ: “Một chút việc nhỏ như vậy mà con phải mất công đến thế à?”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân u ám: “Chỉ cần là việc liên quan Cẩm Sương thì đều là việc lớn?
Mặc Tố Nhiên tức đến đỏ cả mặt: “Cô ta quan trọng với con đến như thế à?”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: “Cô ấy là vợ của con!”
Mặc Tố Nhiên thật tức giận mà nhìn Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, con làm mẹ quá thất vọng rồi”
Mặc Tu Nhân rũ mắt: “Nếu mẹ vì con bảo vệ vợ của mình mà thất vọng về con, thì con cũng không còn gì để nói”
Dứt lời, Mặc Tu Nhân trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương.

“Cậu đi kiểm tra camera an ninh buổi sáng nay của quán phê đối diện công ty cho tôi, nhanh lên chút”
Mặc Tố Nhiên vừa khiếp sợ lại phẫn nộ mà nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: “Cô ta thực sự quan trọng với con như vậy?”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: “Cô ấy là mạng sống của con!”
Mặc Tổ Nhiên có cảm giác như trái tim mình đang truy xuống, hình như ngay cả hít thở cũng khó khăn hơn.

Bà nhìn Mặc Tu Nhân: “Con coi nó là mạng sống, vậy để mẹ nói cho con sáng mắt ra, con nói con coi cô ta là mạng sống, nhưng cô ta coi con là cái gì? Chẳng qua là lúc cô ta có chuyện, có thêm một tên đàn ông ra mặt giúp cô ta thôi!”
Mặc Tu Nhân hơi hơi nhíu mày: “Lời này của mẹ là có ý gì?”
Mặc Tổ Nhiên biết Mặc Tu Nhân tra camera an ninh, cũng không giấu giếm nữa: “Mẹ có ý gì ấy à, cô ta dây dưa không minh bạch với tên đàn ông khác kia kìa.


Mợ cô ta hắt một cốc nước vào cô ta, đối phương lập tức hắt lại bà ta một ly cà phê, cô ta có một sứ giả hộ hoa như vậy, còn cần con làm gì? Còn nữa, cô ta đã kết hôn với con rồi còn dây dưa ái muội với người khác, người phụ nữ như vậy làm sao có thể làm vợ con?”
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời của Mặc Tổ Nhiên, sắc mặt khe khẽ biến, nói: “Người đàn ông đó làm đúng, nếu là con con cũng bắt lại gấp bội”
Mặc Tố Nhiên khiếp sợ mà nhìn Mặc Tu Nhân, bà thật sự không ngờ được rằng Mặc Tu Nhân sẽ không thấy khó chịu.

Bà mới nghĩ như thế, đã nghe thấy Mặc Tu Nhân hỏi tiếp: “Người đàn ông đó trông như thế nào?”
Mặc Tổ Nhiên nghĩ thầm trong lòng, không biết là nên tức giận hay nên vui mừng khi thấy con trai để bụng.

Bà lạnh lùng nói: “Mẹ không quen biết, cậu ta đeo một chiếc khuyên tai màu tím, nhìn tà khí khắp người, nhìn đã biết là hư hỏng rồi.

Không biết Bạch Cẩm Sương sao lại quen được loại người như vậy!”.

Mặc Tu Nhân nghe thế, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Hóa ra là Sở Tuấn Thịnh!
Tuy anh có để bụng đến Sở Tuấn Thịnh, nhưng khi anh không có mặt ở đó mà Sở Tuần
Thịnh có thể giúp đỡ Bạch Cẩm Sương, anh vẫn rất là cảm kích.

Mặc Tu Nhân nhìn Mặc Tổ Nhiên một cái: “Con biết người đàn ông đó là ai, việc còn lại mẹ không cần xen vào đâu, con sẽ xử lý”
Mặc Tổ Nhiên thấy thái độ không nóng không lạnh này của Mặc Tu Nhân thì cơn giận trong lòng lại bắt đầu bốc lên: “Mẹ nói nhiều như vậy mà con không tức giận, không để bụng một chút nào à?”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhai thức ăn: “Việc của anh họ Cẩm Sương con sẽ xử lý ổn thỏa, việc Cẩm Sương bị bắt nạt con cũng sẽ đòi lại công bằng, còn về việc Sở Tuấn Thịnh giúp Cẩm Sương con cũng sẽ bày tỏ lòng biết ơn của con với cậu ta”
Mặc Tố Nhiên nghe thấy lời nói của Mặc Tu Nhân, khuôn mặt không tin nổi: “Cô ta dây dưa với người đàn ông khác, con lại đòi lại công bằng cho cô ta, cảm ơn người đàn ông kia?”
Mặc Tu Nhân nhìn Mặc Tổ Nhiên một cái: “Việc nào ra việc đó, trong những việc này, Cẩm Sương không làm sai một việc nào hết, cô ấy là người bị hại!”.

Mặc Tố Nhiên nhìn con trai của mình, như là nhìn thấy một con quái vật.

Qua hơn nửa ngày bà mới rầu rĩ mà mở miệng: “Tùy con vậy, bây giờ không nghe lời mẹ, sớm muộn gì con cũng phải hối hận”.

Ngay lúc này, Mặc Tu Nhân lại ngẩng đầu lên hỏi bà: “Có phải gần đây mẹ nghe được tin đồn nhảm nhí gì không, mấy hôm nay mẹ cứ ở trước mặt con mắng chửi Cẩm Sương suốt vậy”.

Mặc Tổ Nhiên tức đến mức suýt thì quăng bỏ đôi đũa: “Mẹ như thế mà là mắng chửi cô ta à? Mẹ chỉ nói sự thật thôi!”

Nói đến nước này rồi, Mặc Tố Nhiên cũng không thèm giấu giếm nữa, bà nói thẳng: “Một người phụ nữ dây dưa qua lại giữa con với anh trai con, mê hoặc hai anh em tới mức xoay vòng vòng, mẹ có thể để loại đàn bà này tiếp tục ở lại nhà họ Tần sao?”
Con người của Mặc Tụ Nhân hơi co lại: “Sao mẹ lại biết chuyện này?”
Mặc Tố Nhiên tức giận mà nhìn Mặc Tu Nhân: “Mày đang chất vấn mẹ mày đấy à? Còn nữa, tại sao mẹ không được biết chuyện này?”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Chuyện trước đây của con và anh với Cẩm Sương, Cẩm Sương rất vô tội.

Thứ nhất cô ấy chưa từng hẹn hò với anh con, thứ hai là lúc cô ấy ở bên con cũng không biết anh con là Tần Vô Đoan.

Vậy nên, mẹ à, mẹ đừng đem tất cả lỗi sai đều đổ lên đầu cô ấy”
Mặc Tố Nhiên tức tới choáng váng đầu óc: “Hai người chúng bây đứa nào cũng nói giúp cho cô ta đúng không, nhà cô ta chắc là ở hồ Động Đình đi, mới dạy ra được cái loại Bích Loa Xuân* như cô ta!”
(*): Hồ Động Đình, Bích Loa Xuân: Bích Loa Xuân là một loại trà nổi tiếng của Trung Quốc, là một trong “thập đại danh trà”, thuộc loại trà xanh, được trồng ở núi Động Đình, Thái Hồ, Tô Châu, Giang Tô.

Mặc Tổ Nhiên từ trước đến giờ đều là người có giáo dục, mấy ngày gần đây thực sự là bị hai thằng con trai làm cho tức điên rồi.

Đặc biệt là khi thấy bọn họ câu nào cậu nấy đều bảo vệ Bạch Cẩm Sương, Mặc Tố Nhiên càng thêm không thể chấp nhận được.

Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân vụ xuống trong nháy mắt: “Mẹ, mẹ đừng quá đáng!”
Mặc Tố Nhiên trừng mắt nhìn anh: “Mẹ chỉ nói là nó trà xanh, thế mà đã là quá đáng?”
Mặc Tu Nhân giơ tay day lông mày: “Mẹ cứ từ từ ăn, con về công ty trước, con không muốn cãi nhau với mẹ”
Mặc Tu Nhân nói xong lập tức đứng dậy mở cửa rời đi.

Mặc Tổ Nhiên tức tới suýt chút ngất đi.

Hôm nay bà đến tìm Mặc Tu Nhân, vốn là muốn hỏi anh định khi nào tiếp quản sản nghiệp của họ Mặc, còn nữa, Bạch Cẩm Sương lẳng lơ lăng nhăng như thế, lại còn có cái loại họ hàng thường hay tống tiền như vậy, dứt khoát ly hôn cưới Tổng Thúy Kiều, thực hiện ước định năm đó của hai nhà đi.

Kết quả là giờ bà chưa nói được đến đâu, con trai bà cứ như vậy bỏ lại một mình bà mà đi rồi!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK