Những người trong phòng làm việc của Bạch Cẩm Sương đều nghển cao đầu, không kìm được nhìn hết sang bên này. Chẳng có cách nào khác, chuyện này thật sự rất đáng để hóng hớt, không kìm được cũng là điều dễ hiểu.
Hai mắt Đỗ Yến Oanh đỏ lên: “Ông vì con trai của Đỗ
Thanh Vy mà quỳ trước mặt tôi sao?”
Đỗ Yến Oanh vừa nói xong, Hà Yến cũng lập tức quỳ xuống: “Yến Oanh, mẹ và bố con cùng quỳ trước mặt con, chúng ta cầu xin con!”
Lúc này những nhân viên trong phòng làm việc đều đang rì rầm với nhau. “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ? Đó không phải là mẹ của tổng giám đốc Bạch sao? Vì sao bố của bà ấy quỳ xuống trước mặt bà ấy như vậy rồi mà bà ấy còn không giúp?” “Đúng vậy, rốt cuộc ân oán thế nào mà lại phải ép bố mình như vậy?” “Nhìn tổng giám đốc Bạch đi, trông không giống như loại người bạc tình bạc nghĩa, chắc mẹ của chị ấy cũng không phải là loại người như vậy chứ? Có lẽ là có chuyện gì mà chúng ta không biết."
Con người thường đứng về phía kẻ yếu, từ khi Đỗ Yến Oanh xuất hiện, cửa căn phòng tiếp khách đều để mở. Mặc dù mọi người nghe được một số chuyện... nhưng vẫn không thể chấp nhận được việc bố quỳ xuống lay con gái. Trong tư duy bình thường của đám đông mọi người, chỉ cần bố lên tiếng nhờ vả, chỉ cần có thể giúp được thì đương nhiên phải giúp
Làm gì có chuyện bắt bố mình quỳ chứ?
Đương nhiên Đỗ Yến Oanh cũng nghe thấy những lời thì thầm to nhỏ của những nhân viên đó, bà cũng không lấy đó làm lại, dù sao mọi người đều thích hóng chuyện, tất cả đều xuất phát từ tâm lý tò mò.
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương trầm hắn xuống, cô không ngờ Đô Khang lại dùng hành động này để ép bà Đỗ Yến Oanh.
Cô không sợ việc Đỗ Khang quỳ xuống, cho dù đối phương có quan hệ thế nào với mình thì hôm nay cũng là lần đầu tiên cô gặp bọn họ, không thể nào dùng một cái quỳ trở thành dây trói về đạo đức trói buộc cô. . Ngôn Tình Hay
Nhưng Đỗ Yến Oanh lại khác, người đó là bố ruột của bà, trước năm hai mươi tuổi, bà lớn lên trong nhà họ Đỗ.
Bà đã từng rất yêu bố của mình, mãi đến khi bị thất vọng hết lần này tới lần khác thì tình cảm mới phai nhạt. Có lẽ sự yêu thương và chăm sóc Đỗ Khang dành cho bà từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành là thứ mà bà không có cách nào để xóa đi được.
Hai mắt Đỗ Yến Oanh ngập tràn sự thất vọng và kinh ngạc. Bà định đi tới đỡ Đỗ Khang dậy nhưng đứng lúc đó
Tổng Đình Nguyên từ bên cạnh lao tới, kéo Đỗ Yến Oanh lại. Đỗ Yến Oanh rất kinh ngạc, lúc này bà cũng không đề phòng Tổng Đình Nguyên mà trút giận lên người ông Tổng Đình Nguyên, sao ông lại ở đây?”
Tổng Đình Nguyên nhìn bà, thành thật nói: "Tôi vẫn luôn đi theo bà, lúc bà vào đây tôi cũng bảo tên rồi vào theo. Có lẽ Cẩm Sương đã từng nói với bảo vệ nên bảo vệ không ngăn cản tôi. Vừa nãy. tôi đã nghe thấy hết những gì mà mọi người nói với nhau rồi.
Đúng là vừa rồi ông đã đứng ở bên cạnh, lúc Bạch Cẩm Sương bị ném cái gạt tàn vào người, suýt chút nữa ông đã xông lên.
Cũng may Đỗ Yến Oanh cũng đã ném lại nên trong lòng ông cũng thấy được thoải mái hơn một chút.
Ông biết đây là địa bàn của Bạch Cẩm Sương, ba người trong gia đình Đô Thanh Vy thật sự không có cửa để bắt nạt được Bạch Cẩm Sương và Đô Yến Oanh vì cô hoàn toàn có thể gọi bảo vệ tới đuổi bọn họ ra ngoài.
Nhưng Tổng Đình Nguyên không thể ngờ được Đỗ
Khang vì đứa cháu ngoại là Đỗ Nghĩa mà lại quỳ xuống để ép buộc Đỗ Yến Oanh.
Lúc này ông không thể đứng nhìn không quan tâm để cho vợ và con gái mình bị người khác làm khó.
Đúng vậy, là vợ và con gái của ông. Trong lòng của Tống Đình Nguyên vị trí của Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh trước giờ đều là như vậy. Năm đó Đỗ Yến Oanh chỉ bỏ đi chứ vẫn chưa ly hôn với ông, bao nhiêu năm nay Đỗ Yến Oanh vẫn là người vợ trong lòng ông.
Đỗ Yến Oanh nghe Tổng Đình Nguyên nói xong, bà nhắm mắt lại: “Thì sao, ông nghe rồi thì sao, ông có thể làm được gì?”
Tổng Đình Nguyên nói: “Tôi có thể làm được rất nhiều, bà và Cẩm Sương không cần quan tâm, cứ giao cho tôi là được.
Tổng Đình Nguyên nói xong rồi đi tới đứng trước mặt Đô Khang: "Chú Đỗ, từ nay về sau tôi cũng không thể gọi chú là chú nữa vì... những gì chủ đã làm với Yến Oanh làm tôi không thể chấp nhận thân phận của chủ nữa. Hơn nữa, cô ấy không thể chấp nhận việc chủ quỳ nhưng tôi có thể chấp nhận được. Nếu chủ muốn quỹ thì cứ quý trước mặt tôi, tôi cũng không sợ bị tổn thọ"
Khuôn mặt của Đỗ Khang vô cùng khó coi, Hà Yến buột mồm chửi Tổng Đình Nguyên, cậu là cái thá gì, cậu có tư cách gì mà chúng tôi lại phải quỳ trước mặt cậu”
Tổng Đình Nguyên lạnh giọng nói: "Vậy hai người có tư cách gì ý mình già để làm tới, hai người lớn tuổi nên chúng tôi phải nhường sao? Bà nói như vậy có phải là đang dùng việc quỹ để uy hiếp chúng tôi không? Nếu tôi không bê tài sản của nhà họ Tổng tới để hiếu kinh với hai người thì có phải hai người sẽ nói chúng tôi bất hiếu không? Hai người có thấy buồn cười không?”
Hà Yến tức giận đứng dậy: "Chúng tôi tới tìm Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh là có chuyện muốn nhờ, liên quan gì tới cậu, cậu đừng quên cậu và Đỗ Yến Oanh đã chia tay nhiều năm, hai người từ lâu đã không còn là vợ chồng nữa.”
Tổng Đình Nguyên trầm mặt xuống: “Chúng tôi có còn là vợ chồng hay không, chuyện này không phải do bà quyết định. Trong lòng tôi hai người bọn họ luôn luôn là vợ và con gái tôi. Chỉ cần trong phạm vi tôi có thể làm được, tôi sẽ dùng hết mọi khả năng của mình để bảo vệ bọn họ. Hôm nay hai người muốn dùng sự giảng buộc đạo đức trước mặt tôi để uy hiếp ép buộc bọn họ thì tôi cũng nói thật cho hai người biết, không có chuyện đó đâu, hai người đừng nghĩ nên bỏ cái suy nghĩ đó. Muốn quỳ trước mặt Yến Oanh thì phải qua cửa của tôi trước."
Bạch Cẩm Sương ngày người nhìn bóng lưng của Tổng Đình Nguyên, trong lòng vô cùng phức tạp. Từ trước tới giờ cô luôn biết rằng Tổng Đình Nguyên rất yêu Đỗ Yến Oanh, trong những lĩnh vực khác ngoại trừ thiết kế, ông đều yếu đuổi, năng lực có hạn.
Nhưng từ trước tới giờ ông chưa từng từ bỏ.
Giống như mấy năm nay, ông luôn tìm kiếm Đỗ Yến Oanh và cô, giống như bao nhiêu năm nay ông vẫn chưa lấy vợ mới, giống như hiện giờ khi ông đã tìm được bọn họ, cho dù bọn họ không chấp nhận ông nhưng khi gặp phải chuyện này ông vẫn mạnh mẽ đứng chân trước mặt cô và mẹ cô.
Giây phút đó, Bạch Cẩm Sương thật sự đã chấp nhận ông, chấp nhận người ba có quan hệ huyết thống với cô.
Hai mắt của Đỗ Yến Oanh cũng đỏ lên, bà nhìn bóng lưng của Tổng Đình Nguyên rồi không kìm được phải nhìn qua nơi khác.
Nhưng Bạch Cẩm Sương có thể cảm nhận rõ ràng được bà đã mềm lòng, trái tim đóng băng đã bắt đầu rã băng thì còn cách thời điểm hoàn toàn tan chảy bao lâu nữa?
Đỗ Khang nhìn thấy Tổng Đình Nguyên mạnh mẽ đứng chắn trước mặt Đỗ Yến Oanh, ánh mắt ông cũng tối đi, ông đứng dậy: “Tổng Đình Nguyên, cậu đang cố tình muốn chống đối lại bọn tôi đúng không?”
Tổng Đình Nguyên lạnh giọng nói: “Chỉ cần chú không ép buộc Cẩm Sương và Yến Oanh thì tôi đương nhiên sẽ không chống lại chú. Muốn ức hiếp bọn họ thì phải vượt qua tôi trước.”
Lồng ngực Đỗ Khang phập phồng: “Được! Cậu được lắm! Năm đó tôi không nhìn ra con người cậu còn có cái tinh này.
Khuôn mặt Tổng Đình Nguyên lạnh lùng không cảm xúc: "Năm đó còn quá trẻ, tôi không bảo vệ được Yến Oanh và Cẩm Sương, tất cả đều là lỗi của tôi. Đỗ Khang thấy tình hình trước mắt không ổn, thấy có cầu xin thêm nữa cũng không được nên đành tìm cơ hội khác.
Ông nhìn sâu vào Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh đứng sau lưng Tổng Đình Nguyễn rồi lạnh lùng nói: “Chúng ta đi!”
Hà Yến lập tức đi theo, Đỗ Thanh Vy nhìn Tổng Đình Nguyên chăm chăm, ánh mắt bà ta vô cùng phức tạp. Từ sau khi Tổng Đình Nguyên xuất hiện bà ta không hề nói gì nữa.
Năm đó lúc ở nước ngoài bà ta không chủ đích mang thai Đỗ Nghĩa, đã có những lúc bà ta muốn bóp chết anh ta.
Bởi vì bà ta biết, Đỗ Yến Oanh đã bỏ đi, Tổng Đình Nguyên vẫn còn một mình, chưa chắc bà ta đã không có cơ hội. Để lại Đỗ Nghĩa thì cơ hội của bà ta sẽ càng ngày càng ít.
Trong thời khắc quyết định, Hà Yến gọi điện thoại tới, nói nhà họ Đỗ cần đứa con này. Có Đỗ Nghĩa bà ta mới có thể về nước, mới có thể đứng vững trong gia đình nhà họ Đỗ.
Vậy nên bà ta giữ lại Đỗ Nghĩa, bao nhiêu năm nay, Hà Yến và Đỗ Khang rất yêu thương Đỗ Nghĩa, nếu không Đỗ Nghĩa cũng không ăn chơi thành ra như vậy. Còn về phía bà ta dù ít dù nhiều thế nào cũng dành thêm tình cảm cho anh ta.