Mặc Tu Nhân dùng tay ôm chặt cô, như thể đang cống cuộc đời còn lại của mình, trân trọng và nâng niu.
Sau khi vào trong xe, vừa mở cửa xe, Mặc Tu Nhân đã nhào tới cô như là một con thú hung dữ.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được cười đẩy anh: “Cửa xe!” Mặc Tu Nhân hôn cô, giọng nói mơ hồ không rõ: “Đóng liền!”
Vừa nói, cánh tay vừa nhanh chóng vươn ra phía sao, kéo cửa xe lại.
Từng giây từng phút trôi qua, chiếc xe ở trong bóng đêm, mãnh liệt đong đưa, không ai biết... rốt cuộc ở đó đang xảy ra chuyện gì.
Gần mười hai giờ, bên trong xe hơi, Mặc Tu Nhân thoả mãn ôm Bạch Cẩm Sương, khoác quần áo của mình cho cô, kéo ghế ngồi xuống, hai người nằm ở mặt trên.
Tay Mặc Tu Nhân không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt Bạch Cẩm Sương, giọng anh vừa thấp vừa dịu dàng “Em yêu... Ngày mai chúng ta sắp xếp một chút, dành chút thời gian, hai gia đình cùng nhau ăn cơm, chúng ta và Bông Vải cùng chung sống với nhau, được không? Chuyện tái hôn cứ để anh sắp xếp, nếu mẹ em muốn sống cùng chúng ta thì mời mẹ đến ở, được không?”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái: “Tối nay lúc em nói chuyện với mẹ anh đã nghe rồi phải không?”
Mặc Tu Nhân không nói dối, gật gật đầu: “Nghe rồi, chỉ có điều... Anh vốn dĩ đã có ý định này rồi!”
Bạch Cẩm Sương nói: “Không phải trước đây chúng ta đã quyết định là đợi việc của Lục Thành Ngôn kết thúc rồi mới nói sao?”
Tay Mặc Tu Nhân chạm vào mặt Bạch Cẩm Sương, kéo qua để cô nhìn vào mắt mình: “Tin tưởng anh, trong vài ngày sắp tới sẽ có kết quả!”
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Vậy thì tốt rồi!”
Vừa dứt lời, cô lại đột nhiên ngồi dậy: "Đúng rồi, em nhớ ra một việc!”
Mặc Tu Nhân cười nhìn cô: “Gì vậy?”
Bạch Cẩm Sương rút túi xách của mình ở phía sau ra, mở đèn xe, lấy ra hai cái di động từ trong túi: “Ừm, cái này là tặng cho anh!”
Mặc Tu Nhân nhìn di động mẫu mới nhất hiện nay, cười cười ngó Bạch Cẩm Sương: “Cái này có gì đặc biệt sao?”
Bạch Cẩm Sương không trả lời câu hỏi của anh, sau đó, lại lấy ra hai cái vòng tay, đưa cho anh một cái, còn mình cũng giữ lại một cái.
Mặc Tu Nhân siết chiếc vòng trong tay, cười với cô: “Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của anh chưa?"
Bạch Cẩm Sương nghiêm túc nhìn Mặc Tu Nhân: “Chính xác thì đây mới là quà sinh nhật của anh, lúc nãy từ đài ngắm cảnh xem pháo hoa trở về, em vốn định đưa cho anh, ai mà biết anh...
Bạch Cẩm Sương không nói tiếp, nhưng mà, cả hai người họ đều hiểu rõ ràng.
Mặc Tu Nhân quá gấp gáp, Bạch Cẩm Sương chỉ đành để việc tặng quà lại phía sau.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Hai chiếc điện thoại di động này, mỗi phần mềm đều liên quan đến nhau, nhưng cũng độc lập với nhau, nếu muốn thì có thể kiểm tra điện thoại di động của nhau, nếu anh có bí mật thì cũng có thể mã hóa... Nhưng mà, mặc dù em không thể nhìn thấy nội dung anh đã khóa, nhưng em có thể nhận ra anh đã cài mật mã vào một thứ gì đó, em hy vọng rằng giữa chúng ta cũng có thể có một bí mật, nhưng vào lúc thích hợp, chúng ta sẽ đồng ý nói bí mật cho đối phương biết, nếu như một bên giải được mật mã, thì nghĩa là bên kia đồng ý cho người đó biết bí mật của mình, anh thấy được không?"
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Anh rất thích!”
Bạch Cẩm Sương tiếp tục nói: “Hai cái di động này có thể xác định vị trí của nhau ngay cả khi không có hệ thống định vị, bởi vì bên trong chúng đã được cài đặt thiết bị theo dõi, chiếc di động còn lại có thể định vị được bất cứ lúc nào. Lỡ như sau này chúng ta xảy ra chuyện gì, có ai đó tắt mất định vị của điện thoại, chúng ta vẫn có thể dùng nó mà tìm được nhau, cho dù không có di động, chiếc vòng này cũng có thể làm được chuyện đó, cho nên em hy vọng sau khi chúng ta đeo chiếc vòng này rồi sẽ không bao giờ tháo nó xuống nữa, có được không?” Trong mắt Mặc Tu Nhân tràn ngập ý cười: “Được, đều nghe em, anh đeo lên cho em trước!
Dưới ánh đèn mờ ảo bên trong xe, Mặc Tu Nhân tự tay đeo vòng cho Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương cũng giúp anh đeo lên.
Vòng tay mới vừa đeo xong, Mặc Tu Nhân đặt hai chiếc điện thoại di động lên bảng điều khiển phía trước xe, quay sang hôn Bạch Cẩm Sương, vừa hôn vừa hỏi: “Em yêu, vậy lúc đi tắm có thể cởi ra không?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Anh thích thì cởi thôi!”
Mặc Tu Nhân thấp giọng cười: “Lúc chúng ta đi ngủ thì sao!”
Bạch Cẩm Sương cắn rằng: “Mặc Tu Nhân, đủ rồi nha, anh không muốn đeo thì ném đi!”
Mặc Tu Nhân lại lần nữa cười ra tiếng: “Sao lại không muốn đeo chứ, em yêu của anh muốn thấy vị trí thực sự của anh, anh đương nhiên phải để em mãn nguyện chứ!” Dứt lời, anh không cho Bạch Cẩm Sương có cơ hội nói chuyện, trực tiếp hôn cô.
Bị giày vò hết một đêm, ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương rốt cuộc không có cơ hội ngắm mặt trời mọc.
Sau khi xuống núi, Mặc Tu Nhân nhận được điện thoại của Triệu Văn Vương, Sở Hạnh Từ bên kia đang nhắc nhở chuyển khoản.
Mặc Tu Nhân lãnh đạm: “Tôi biết rồi, tôi qua đó ngay đây, cậu để 'Tần Vô Đoan chuyển hai phần ba số tiền trên sổ sách của công ty cho Sở Hạnh Từ trước đi, sau đó chỉ cần để mắt đến phòng tài chính và Tần Vô Đoan là được.
Triệu Văn Vương gật gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Mặc, theo một số tài liệu trước đây tôi tra được, tôi đã tiếp xúc với hai kế toán tại chuỗi siêu thị mới mở của Sở Hạnh Từ, bọn họ hứa sẽ giúp chúng ta, sau khi chúng ta nộp tiền vào, họ sẽ chủ động vạch trần những vấn đề về kế toán của chuỗi siêu thị, số tiền chúng ta vừa đầu tư vào sẽ bị đóng băng ngay lập tức khi kiểm tra tài khoản, sau này nếu như chuỗi siêu thị xảy ra vấn đề gì, chỉ cần tiền vẫn còn trong tài khoản thì rất dễ lấy lại! Ngoài ra, cổ phiếu của các đại cổ đông của tập đoàn chúng ta cơ bản đã bị khóa lại, lần này họ không thể bán đổ bán thảo được, còn về một số cổ phiếu rời rạc, từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu cho người đi thu mua.
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Hai việc này cậu làm rất tốt, từ hôm nay trở đi, tăng thêm người đi theo bảo vệ Cẩm Sương, còn nữa, phía Đàm Phi Vũ cũng cho thêm người đi bảo vệ! Tôi không hy vọng anh ta xảy ra bất cứ chuyện gì! Cuối cùng, theo dõi cổ phần của tập đoàn nhà họ Thẩm, nếu giá cổ phiếu giảm khoảng ba phần trăm, thì có thể thu mua được rồi!”
Mặc Tu Nhân còn muốn lấy tư liệu nghiên cứu của Đàm Phi Tuấn để giúp Tần Minh Huyền chữa bệnh, cho dù anh có khó chịu với Đàm Phi Vũ, cũng sẽ không để cho anh ta phải chết.
Lần trước Đàm Phi Vũ bị Mặc Tu Nhân giáo huấn rất nghiêm trọng, hơn nữa còn uống thuốc mất trí nhớ, bây giờ không còn nhớ được chuyện gì, hiện giờ vẫn còn ở trong bệnh viện! . Đam Mỹ Hài
Còn về phía nhà họ Thẩm, nếu Sở Hạnh Từ muốn đối phó với anh, vậy đừng trách tại sao nhà họ Thẩm lại gặp tai họa
Triệu Văn Vương tin tưởng Mặc Tu Nhân đến mức mù quáng, anh đã nói cổ phần Nhà họ Thẩm sẽ hạ xuống, vậy thì chắc chắn phải có căn cứ
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, thấy Bạch Cẩm Sương đang nhìn mình, mắt anh sáng lên: “Sao lại nhìn anh như vậy?” “Trước đây anh đã cho người đi theo em?” Bạch Cẩm Sương hỏi.
Mặc Tu Nhân chột dạ, nhưng vẫn gật gật đầu: “Ừm!” Bạch Cẩm Sương nhướng mày: "Bắt đầu từ khi nào, tại sao phải cho người đi theo em?”
Mặc Tu Nhân nói: “Bắt đầu từ lúc em về nước, kể từ lần đầu anh gặp được em, anh nói anh cử người đi để bảo vệ em, em tin không?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Hên xui đi!”
Mặc Tu Nhân thở dài, Bạch Cẩm Sương quá bình tĩnh và thông minh, tối qua vừa mới vuốt ve chăm sóc, hôm nay đã có thể nhìn ra, trước đây mình cử người đi theo cô, không hoàn toàn là bảo vệ.
Anh đành phải nói thật: “Lúc đầu, là sợ em đột ngột bỏ đi, nhất là sau khi biết được chuyện em mất trí nhớ, anh càng tăng thêm nhiều người hơn, anh thật sự rất sợ... em lại đột nhiên biến mất lần nữa, còn về sau này, anh không rút bọn họ về, là vì Vũ Quảng Đình gây phiền phức cho em, tuy là em đã tự mình giải quyết, nhưng mà, anh vẫn rất lo cho sự an toàn của em, cho nên... anh không những không rút người về, mà còn cử thêm người đến.
Mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Ví dụ như chuyện lần này?”