Chương 698: Tự Mình Ra Tay
**********
Chương 702: Tự mình ra tay
Vân Thành Nam không dám xem nhẹ hay lơ là cảnh giác, ở nơi này rắn rết màu càng sặc sỡ thì càng độc, hiện tại ngay cả việc tiếp theo nên đi hướng nào bọn họ còn chưa biết, nếu lỡ như Bạch Mai bị rắn độc cắn thì đến lúc đó bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh không thể bị đát hơn, lúc đó anh ta không kịp cứu cô ấy thì phải làm sao?
Vân Thành Nam thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của Vân Thành Nam, Tề Bạch Mai âm thầm nhận ra điều gì đó, khuôn mặt cô ấy lập tức trắng bệch.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Vì mục đích an toàn, đêm qua họ đã không dám ra ngoài tìm thức ăn, họ không ăn tối và đến hôm nay cũng không ăn sáng.
Vì thế Tề Bạch Mai sợ rằng sẽ bị tụt đường huyết, có vẻ như đầu cô ấy có chút choáng váng.
Cô ấy ngày người nhìn Vân Thành Nam, chỉ thấy Vân Thành Nam đang cầm thanh gỗ trong tay mở đường, đột nhiên xông tới, trực tiếp đánh thẳng vào con rắn.
Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, anh ta đâm trúng thân con rắn, nhảy ra trước và lặng lẽ đẩy Tế Bạch Mai ra.
Vân Thành Nam không ngờ rằng con rắn này lại thù dai như vậy, anh ta đã định đánh đập đầu nó nhưng thân mình nó bỗng nhiên di chuyển và thế là tránh được cú đánh đập đầu của anh ta, chỉ bị cành cây trong tay anh ta đâm nhẹ vào người.
Ngay sau đó, khi anh ta đẩy Tế Bạch Mai ra, con rắn độc bất ngờ lao đến, trườn lên phía trước và trực tiếp cắn vào bắp chân Vân Thành Nam.
Dù có quần jogger bảo vệ những lớp quần đó cũng không thể ngăn được răng nanh sắc của loài rắn độc sặc sỡ này.
Con rắn độc nhanh chóng chuồn đi và biến mất trong đám cỏ.
Tề Bạch Mai vừa rồi bị đẩy ra không đứng vững nên ngã nhoài xuống đất, vừa đứng lên liền nhìn thấy cảnh tượng Vân Thành Nam bị rắn cắn, cô ấy vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhanh chóng bò về phía Vân Thành Nam.
Vân Thành Nam nhanh chóng xắn ống quần lên, nhìn thấy trên bắp chân có hai chấm nhỏ màu đỏ, anh ta nhanh chóng lấy ra chiếc túi da nhỏ mang theo bên mình, chiếc túi nhỏ chỉ to bằng chiếc điện thoại di động, bên trong có chứa rất nhiều dao phẫu thuật.
Túi nhỏ đựng dụng cụ phẫu thuật này là do Vân Thành Nam tìm người làm để có thể tiện mang theo bên người, không ngờ đến một ngày thứ này lại được dùng cho chính mình.
Vân Thành Nam ngay lập tức chọn ra một con dao mổ, hướng về phía vết rắn cắn ở bắp chân, trực tiếp cắt bỏ phần bị cắn đó đi.
Cũng may là bị ở bắp chân, chỉ cần cầm máu thì sẽ không tổn hại đến tính mạng.
Tề Bạch Mai lúc này vừa bò qua liền nhìn thấy Vân Thành Nam đã xuống tay, kinh hãi trợn tròn hai mắt, tỏ ra vô cùng đau khổ: “Anh đang làm cái gì vậy hả? Vân Thành Nam!”
Sắc mặt Vân Thành Nam tái nhợt, đau đớn tột cùng bởi vì cắt bỏ một phần da thịt là điều không thể tưởng tượng đối với người bình thường, hơn nữa anh ta còn không dùng đến bất kỳ loại thuốc gây mê nào, trực tiếp cắt sống như thế.
Mồ hôi lạnh trên trán anh ta cứ thế túa ra, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn cố chịu đau, quay lại vui vẻ trả lời câu hỏi của Tề Bạch Mai: “Anh không biết nó là loại rắn gì, chỉ có thể biết được là loại cực độc.
Một mặt, chúng ta không bắt được nó nên không thể biết loại thuốc nào phù hợp,
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
mặt khác, ở đây không dễ gì để kiểm tra được nhiều loại thuốc.
Nếu không cắt phần đó đi thì độc tính sẽ lan ra.
Đến lúc đó e rằng mạng cũng khó giữ được.
Vì thế anh chỉ có thể.”
Vân Thành Nam không nói hết câu nhưng Tề Bạch Mai cũng đoán ra được, để có thể bảo toàn tính mạng, anh ta chỉ còn cách cắt bỏ phần thịt đó đi.
Nước mắt cô ấy rơi rơi, cô ấy nói: “Tại sao vừa rồi anh lại đẩy em ra? Con rắn đó rõ ràng đang hướng vào em!”
Cho dù bản thân có bị cắn, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy Vân Thành Nam vì cô ấy mà bị thương như thế này!
Vân Thành Nam đứng không vững, vươn tay chống vào thân cây rồi ngồi xuống: “Bạch Mai...chẳng lẽ anh không đẩy em ra mà đứng đó giương mắt nhìn em bị con rắn đó cắn hay sao? Anh biết rất rõ con rắn đó là loại cực độc, anh phải bảo vệ em!”
Nghe đến đây, Tề Bạch Mai khóc như mưa, càng khóc to hơn: “Nhưng..em cũng không muốn nhìn thấy anh phải chịu đau đớn như thế này!”
Cô ấy xoa đầu gối, nhìn vết thương của Vân Thành Nam đang chảy nhiều máu, Vân Thành Nam đau đến mức nhíu mặt nhíu mày, ngồi dựa vào thân cây, cô cảm thấy vô cùng bất lực nói: “Em giúp anh cầm máu có được không? Em phải làm gì bây giờ, anh nói cho em biết đi.
Em không biết, em không hiểu những thứ này một chút nào!”
Cô ấy thật sự cho rằng Vân Thành Nam rất ngốc, nếu như cô ấy bị cắn, Vân Thành Nam là bác sĩ, ít nhất anh ta hiểu rõ kiến thức y học hơn đồ ngốc như cô, còn có thể dễ dàng cứu sống cô ấy.
Tuy nhiên, anh ta đã chọn cách ngu ngốc nhất.
Tề Bạch Mai cũng hiểu được phản ứng đầu tiên của Vân Thành Nam trong tình huống nguy hiểm như thế là không muốn cô ấy bị thương, nhưng càng hiểu rõ cô ấy lại càng đau lòng.
Bàn tay của Vân Thành Nam không thể cầm chắc con dao mổ, sắc mặt tái đi, nhưng anh ta vẫn cố chịu đau, thầm thì với Tề Bạch Mai: “Máu chảy ra nhiều cũng tốt, để chất độc bị đào thải ra ngoài hết, sau đó...em lấy giúp anh một con dao khác, cắt một mảnh vải dài từ quần anh, quấn thật chặt quanh miệng vết thương ở bắp chân.
Như vậy có thể ngăn máu chảy ra nhiều và có thể cầm máu.
Tình trạng của Vân Thành Nam có vẻ càng ngày càng tệ, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn: Một lát nữa...khi anh nghỉ ngơi ổn rồi, chúng ta tiếp tục đi ra ngoài, nếu tìm thấy thuốc cầm máu...em giúp anh nhai rồi đắp vào vết thương! Chỉ cần chúng ta có thể ra khỏi đây...mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Nhìn Vân Thành Nam nói chuyện đầy khó khăn như thế, mắt Tề Bạch Mai đỏ hoe, cô ấy dùng dao cắt một mảnh vải từ quần Vân Thành Nam thành dải dài, buộc lại, quấn quanh phần miệng vết thương ở bắp chân của anh ta, dùng lực quấn thật chặt.
Sau khi làm xong, cô ấy thấy tình trạng mất máu thuyên giảm, máu không chảy ra nhiều nữa.
Tuy nhiên, nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt của Vân Thành Nam, cô đau lòng không nói nên lời.
Tình trạng của Vân Thành Nam thực sự rất tệ.
Tề Bạch Mai có chút lo lắng, gương mặt đẫm nước mắt nhìn anh: “Vân Thành Nam, anh bây giờ đau đớn khó chịu...là bởi vì nọc rắn chưa được lấy sạch, hoặc là anh đã mất máu quá nhiều, tình trạng của anh bây giờ rất tệ, em lo lắm.”
Cô ấy không phải bác sĩ, chỉ có thể dùng mắt thường xem xét tình trạng của Vân Thành Nam, lo sợ vô cùng nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, như vậy sẽ càng làm cho Vân Thành Nam thêm lo lắng.
Vân Thành Nam nhắm mắt lại, giọng nói chậm rãi: “Trong cơ thể anh hẳn là còn sót lại một chút độc tố, nhưng ban nãy anh đã xử lý rất nhanh, lập tức cắt bỏ phần thịt bị cắn đó nên không thể nguy hiểm đến tính mạng.
Anh chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi.
Em đừng lo lắng quá!”
Bạch Mai im lặng nhìn Vân Thành Nam như thể anh ấy sắpimgwebtruyen.