Chương 699: Anh Đừng Ngủ
**********
Chương 703: Anh đừng ngủ
Tề Bạch Mai quay mặt đi, càng khóc to hơn, giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Hay là...em...em sẽ cõng anh.
Đợi đến khi có tín hiệu em sẽ gọi điện kêu người sắp xếp trực thăng đến đây, trực tiếp đưa anh đến bệnh viện, có được không?”
Vân Thành Nam cười tủm tỉm nhìn cô: “Em đừng lo...anh thật sự không sao đâu.
Hơn nữa, người em nhỏ như vậy, làm sao em cõng anh được chứ.
Anh có hơi buồn ngủ, em để anh nghỉ ngơi một chút được chứ?”
Tề Bạch Mai không dám nói thêm nữa, chỉ biết khóc thầm, nhìn Vân Thành Nam với vẻ lo lắng buồn bã.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Vân Thành Nam nhắm chặt hai mắt, giống như đang nghỉ ngơi nhưng thực ra là anh ta đã ngủ thiếp đi.
Sau hai phút, Tề Bạch Mai đột nhiên cảm thấy lo lắng hơn, cô ấy nắm lấy cánh tay của Vân Thành Nam lắc lắc: “Thành Nam, anh dậy đi, em sẽ cõng anh.
Anh không thử thì làm sao biết em không cũng được anh chứ?”
Kết quả là, Vân Thành Nam không có phản ứng gì.
Tề Bạch Mai thấy thế vô cùng hoảng sợ, cô ấy không kiềm chế được gọi lớn: “Vân Thành Nam, anh tỉnh dậy đi!”
Vân Thành Nam quả thực đã hôn mê, dấu vết của nọc rắn và mất máu quá nhiều khiến anh ta tạm thời rơi vào tình trạng hôn mê.
Tề Bạch Mai hoảng sợ đến cực điểm, thất thanh: “Vân Thành Nam, anh đừng ngủ, tỉnh lại đi, sau này em sẽ không cáu kỉnh giận dỗi anh, chúng ta sẽ không bao giờ chia tay, em cũng sẽ không bao giờ nhắc lại những chuyện trước đây nữa.
Từ nay về sau tất cả em đều sẽ nghe theo anh, anh mau tỉnh lại đi, được không?”
Nước mắt của Tề Bạch Mai giàn giụa, cả khuôn mặt đẫm nước mắt, chỉ có điều là Vân Thành Nam vẫn không hề có phản ứng gì.
Cô ấy sợ tình hình của Vân Thành Nam càng ngày càng xấu hơn, nên mặc kệ những lời anh ta đã nói gì trước đó, cô ấy xoay người lại, cẩn thận né phần chân bị thương của Vân Thành Nam, cố hết sức nâng anh ta lên.
Có lẽ bởi vì cô ấy quá lo lắng khiến cơ thể bùng nổ một nguồn sức mạnh chưa từng có.
Mặc dù sức nặng của Vân Thành Nam khiến cô không thể đi thẳng người, nhưng cô ấy vẫn cố chống đỡ, không khụy xuống, cõng Vân Thành Nam trên lưng, từng bước từng bước đi theo phương hướng bọn họ đã nói, cứ thể tiến về phía trước.
Tề Bạch Mai cõng Vân Thành Nam trên lưng, vừa đi vừa dừng lại nghe ngóng tin tức, Vân Thành Nam vẫn không tỉnh lại.
Khi Tề Bạch Mai xốc anh ta lên lần nữa, cô ấy cảm thấy hình như cơ thể anh ta đang nóng lên, nước mắt cô ấy cứ thể rơi xuống, cô ấy không để ý đến việc lau nước mắt đi nữa, cứ thế tiếp tục cõng Vân Thành Nam trên lưng và đi về phía trước.
Tuy có chút khó khăn nhưng tốc độ có vẻ nhanh hơn một chút so với ban nãy..
Tuy nhiên, vừa đi được vài phút, cô bỗng nghe thấy tiếng động cạch cạch phát ra ở phía trước, giống như có người gõ vào nắp nồi nhôm.
Ánh mắt Tề Bạch Mai lập tức sáng lên, cô ấy cố gắng nâng Vân Thành Nam lên một chút, đi về phía phát ra âm thanh.
Mặc dù cô ấy cũng sợ rằng bên kia là do những người chống đối cô ấy do công ty cử đến, nhưng lúc này những thứ đó chẳng quan trọng gì so với tính mạng của Vân Thành Nam.
Cô ấy chỉ muốn đưa Vân Thành Nam rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cho dù là những người đó đi chăng nữa, cô ấy cũng có thể thỏa hiệp với bọn họ, cùng lắm thì cô từ bỏ tâm huyết mấy năm qua, rời khỏi công ty, cùng với Vân Thành Nam về Trà Giang và từ bỏ vị trí hiện tại.
Chỉ lấy cổ phần và quên đi.
Chỉ cần Vân Thành Nam được điều trị càng sớm càng tốt, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Trong rừng mưa rậm rạp, sau khi đi được khoảng bảy tám trăm mét, Tề Bạch Mai cuối cùng cũng nhìn thấy nơi phát ra tiếng động qua đám cỏ cao đến nửa thân người.
Một thanh niên để tóc ngắn, dáng vẻ cường tráng, mặc áo vest xanh quân đội, quần rằn ri, chân đi ủng, ung dung ngồi trước một chiếc nồi nhôm đặt trên phiến đá, bên dưới có một đồng lửa nhỏ.
Anh ta có vẻ chán chường, cầm thìa sắt gõ vào nắp nồi nhôm phát ra tiếng kêu.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tề Bạch Mai có thể xác định rằng người này không phải do công ty cô phải đến.
Nếu là nhóm người đó, không thể thản nhiên và nhàn nhã như vậy được.
Người đàn ông kia dường như đã nhận ra sự tồn tại của Tề Bạch Mai từ lâu, ngay khi cô ấy nhìn sang đã bắt gặp ánh mắt như diều hâu của anh ta, vẻ mặt anh ta bất ngờ cảnh giác nhìn cô ấy.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tề Bạch Mai đang khom lưng cũng một người đàn ông to lớn, vẻ mặt vô cùng đau khổ, sự cảnh giác của anh ta dần biến mất, trực tiếp đứng lên: “Cô...đây là...?”
Cuối cùng Tề Bạch Mai cũng gặp được một người, cô không quan tâm tại sao người kia lại xuất hiện ở một nơi như vậy, lập tức nói: “Tôi với bạn trai đến đây chơi nhưng đã đi lạc vào nơi này, không ra ngoài được.
Anh ấy còn bị rắn độc cắn, anh có thể giúp tôi được không?”
Lâm Thường nhìn bộ dạng hiện tại của Tề Bạch Mai, có vẻ như cô ấy không nói dối.
Tuy nhiên, khi nghe tin người đàn ông trên lưng cô ấy bị rắn độc cắn, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, giọng điệu trở nên có chút gấp gáp: “Bị rắn độc cắn, nếu không lấy hết nọc độc của nó ra, chậm trễ một chút có thể ảnh hưởng đến tính mạng anh ta đấy.”
Nghe vậy, hai mắt Tề Bạch Mai đỏ hoe giải thích: “Không, không! Đã lấy nọc độc ra rồi...bạn trai tôi đã cắt bỏ phần bị cắn đó đi, nhưng hình như vẫn còn sót lại một chút trong người nên anh ấy đã hôn mê.
Tôi lại không biết đường, chỉ có thể cõng anh ấy, đi dọc theo một hướng, hi vọng có thể ra khỏi đây và mau chóng đưa anh ấy đến bệnh viện”
Khi Lâm Thường nghe xong, anh ta biết cô gái trước mặt muốn nhờ anh ta làm gì, lương tâm, khiến anh ta không thể từ chối lời cầu cứu tha thiết của Bạch Mai.
Anh ta nói: “Vậy thế này đi, cô đặt người xuống đây trước, tôi xem vết thương của anh ta thế nào, nếu tình trạng vết thương không khả quan sẽ giúp anh ta xử lý, tôi cõng anh ta, dẫn theo cô ra khỏi đây, rồi đưa người đến bệnh viện càng sớm càng tốt!”.
Nghe vậy, Tề Bạch Mai lặng lẽ gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh rất nhiều!”
Lâm Thường khẽ lắc đầu.
Tề Bạch Mai nhẹ nhàng đặt Vân Thành Nam xuống, Lâm Thường xem qua thấy vết thương ở sau bắp chân của anh ta.
Anh ta nhìn vào vết thương, phát hiện ra rằng vết cắt rất chuẩn xác và dứt khoát, không khỏi hỏi Tề Bạch Mai: “Đây là tự anh ta cắt sao?”
Tề Bạch Mai khẽ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy nói cắt bỏ đi sẽ không tổn hại đến tính mạng và xương cốt!”
Lâm Thường gật đầu nói: “Vết thương không tím không đen, nghĩa là chỉ còn rất ít nọc rắn, có lẽ là do độc tố làm tê liệt thần kinh cho nên anh ta mới hôn mê.
Tình trạng mất máu cũng được các người xử lý rất tốt.
Hừ, trong hoàn cảnh không có thuốc giải và không có huyết thanh như thế này, phương pháp cắt bỏ của bạn trai cô là rất chuẩn xác! Nếu chần chừ một chút, nọc rắn sẽ lan ra những bộ phận khác!”
Nghe vậy, Tề Bạch Mai lặng lẽ dụi dụi mắt: “Anh ấy là bác sĩ, điềm tĩnh và quyết đoán hơn tôi rất nhiều!”
Lâm Thường hơi kinh ngạc: “Chẳng trách!”
Vừa rồi anh ta còn đang mải suy nghĩ, người này trông có vẻ không giống kiểu người thường xuyên gặp phải loại nguy hiểm như thế này, làm sao cóimgwebtruyen.