Chương 139: Vẻ Mặt Đáng Ghét
"Ông là đồ bỉ ổi! Bạch Cẩm Sương hận không thể xé Bạch Cao Minh thành nhiều mảnh.
Cô thực sự không hiểu tại sao người nuôi lớn cô lại trở nên kinh tởm như vậy.
Nghe nói con gái là người tình nhỏ của bố ở kiếp trước, cô và Bạch Cao Minh kiếp trước hẳn là kẻ thù của nhau! Nếu không, cô thực sự không hiểu tại sao ông ta lại có thể đối xử với cô như vậy! Bạch Cao Minh thờ ơ nói: "Bỉ ổi hay không không quan trọng chỉ cần có thể đạt được mục đích là được, Cẩm Sương, sự kiên nhân của bố có hạn!" Bạch Cẩm Sương vừa tức giận vừa đau lòng, Lâm Kim Thư có thể thấy đôi mắt của cô đã đỏ hoe.
Trong lòng ngập tràn tức giận không kìm chế được, giọng điệu lạnh lùng tàn nhẫn: "Ông Bạch, ông có còn là người không? Cẩm Sương là con gái ông!"
Bạch Cao Minh cau mày: "Cô là cái thá gì?" Lâm Kim Thư rất tức giận: "Tôi là ai hả, không phải ông luôn miệng nói muốn kiện tôi sao? Vậy mà vẫn không biết tôi là ai hả, tôi nói cho ông biết, ông đừng có quá đáng, thỏ con còn biết căn người, chỉ là một phong thư thôi mà, ông thật sự cho rằng mình đã nắm được thóp của Cẩm Sương rồi sao?" "Còn muốn tống tôi vào tù! Hiện tại ông có bản lĩnh thì đem video giám sát đó đi kiện tôi đi.
Nếu hôm nay ông không tổng tôi vào tù thì du này tôi nhất định sẽ giết ông” Giọng Lâm Kim Thư đanh thép và hờ hững khiển Bạch Cao Minh lạnh gáy.
Ông ta có chút cắn rứt lương tâm: "Tôi không nói chuyện với cô, tôi là đang nói với Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương, chuyện này nếu còn xảy ra thêm một lần nữa thì ba sẽ không bỏ qua đâu.
Bức thư đó cả đời này con cũng đừng hòng đọc được!" Ông ta nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Kỹ năng hack của Lâm Kim Thư đạt đến đỉnh cao, không ai dám mất lòng cô ấy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người vô liêm SỈ và đáng khinh bỉ như Bạch Cao Minh! Lâm Kim Thư cầm điện thoại đã cúp máy, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Bạch Cẩm Sương vẫn còn hơi sững sờ.
Lâm Kim Thư trấn tĩnh lại và nhìn về phía cô: "Cẩm Sương...!Tớ xin lỗi, là do tớ quá kích động, nhưng tớ không thế chịu được việc ông ta đe dọa cậu như thế này!" Vừa rồi cô có chút bốc đồng, nếu chọc tức Bạch Cao Minh khiến ông ta đốt bức thư...
Dù sao thì bức thư trong tay Bạch Cao Minh cũng rất quan trọng đối với Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương khẽ lắc đầu: "Không sao, cậu nói đúng, không nên quá hiền lành với ông ta, nếu không, ông ta thực sự có thể dùng bức thư này uy hiếp tớ cả đời! Có lẽ, ông ta thực sự hạ quyết tâm đốt bức thư đi, như vậy tớ cũng được giải thoát” "Chỉ là, theo những gì tớ biết về ông ta, ông ta không dễ dàng gì mới có được thứ có thể bắt chẹt tớ, ông ta sẽ không đốt nó đi đâu.
Đừng lo lắng chuyện này, chuyện về bức thư tớ hoàn toàn không lo lắng, tớ chỉ lo ông ta sẽ gây chuyện bất lợi cho cậu, chỗ ông ta có video giám sát, nhỡ đâu ông ta thực sự muốn kiện câu...”
Lâm Kim Thư đã cố gắng hết sức để giúp cô, tuyệt đối không thể để cô ấy bị hại được! Ánh mắt Lâm Kim Thư lóe lên, cầm lấy máy tính bảng từ ghế sau, bật kết nối với mạng di động trên xe, hỏi Bạch Cẩm Sương: "Máy tính trong phòng sách của ba cậu, lắp đặt khi nào?" Bạch Cẩm Sương nói ra một đoạn thời gian.
Lâm Kim Thư nhanh chóng gõ vào bàn phím bằng cả hai tay.
Bạch Cẩm Sương hỏi cô: "Cậu đang làm gì vậy?" Lâm Kim Thư thao tác nhanh chóng và bình tính nói: "Theo thời gian ước chừng mà ông ta cài đặt máy tính và thông tin lưu giữ trên Internet, tớ có thể tìm ra kiểu máy tính của ông ta, sau đó đột nhập vào máy tính trong phòng làm việc của anh ấy, và lấy đi video giám sát trên máy tính.
Ông ta chắc chưa có thời gian sao chép video giám sát.
Không có bản sao lưu, ông ta không có chứng cứ để kiện tớ! Đừng vì tớ mà bị ông ta uy hiếp!" Sau khi Lâm Kim Thư nói xong, ngón tay của cô ấy dừng lại.
Cô liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, khóe miệng nhếch lên: "Xong rồi! Kỹ thuật kết thúc, bây giờ chỉ có vài người mới có thể lần theo dấu vết của tớ.
Như này cậu có thể yên tâm rồi” Bạch Cẩm Sương chân thành nhìn Lâm Kim Thư nói: "Kim Thư, cậu thật giỏi!" Lâm Kim Thư trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có ý cười, nhưng khi mở miệng thì lại nhịn không được phát ra tiếng cười: "Bạn của cậu tất nhiên là giỏi rồi!" Lâm Kim Thư nói xong, liền khởi động xe: "Đi thôi, tớ đưa cậu đi bệnh viện trước!" Có lẽ trải qua chuyện ngày hôm nay, trong lòng cô có chút kích thích, bị Bạch Cao Minh uy hiếp như vậy cô cũng chẳng còn buồn bã như trước nữa.
Nghĩ đến khuôn mặt có chút lạnh lùng của Lâm Kim Thư lúc buổi trưa, khi đến Hoàng Thụy nhưng không gặp được Lâm Thanh Tuấn.
Cô nói đùa với Lâm Kim Thư: "Kim Thư, thực ra nếu bạn bị bắt, tớ sẽ để cho Lâm Thanh Tuấn nộp tiền bảo lãnh cậu” Lâm Kim Thư giật mình, lạnh giọng nói, âm cuối có chút cao giọng: "Thật sao? Vậy thì là tớ sơ xuất rồi, cứ thế mà bỏ qua một cơ hội được gặp mặt đàn anh” Nghe giọng nói Bạch Cẩm Sương có thể thấy tâm trạng của cô ấy khá tốt.
Bạch Cấm Sương lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Thanh Tuấn: "Chờ đã, hôm nay nhất định phải để cho đang anh đến gặp Kim Thư của chúng ta!" Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Bạch Cẩm Sương có chút nặng nề: "Đàn anh!" Lâm Thanh Tuấn vẫn chưa tan làm, anh ta bị gọi lên lâu, bây giờ đang cùng Mặc Tu Nhân bàn chuyện công việc.
Điện thoại của anh ta để trên ghế sofa, Mặc Tu Nhân nhìn thấy là của Bạch Cẩm Sương liền ra hiệu cho anh ta nghe điện thoại.
Nghe thấy giọng của Bạch Cẩm Sương, Lâm Thanh Tuấn lập tức nhíu mày: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện?" Bạch Cấm Sương nói với giọng nghiêm túc: "Đàn anh, chuyện là như thế này.Em và Kim Thư xảy ra chút chuyện, bây giờ đang bệnh viện, nhưng cả hai bọn em lại không mang theo thẻ.
Mà bọn em lại không mang đủ tiền mặt để thanh toán hóa đơn.
Anh có thể đến thanh toán giúp bọn em không.”
Nghe những lời này Lâm Thanh Tuấn nghĩ rằng bọn họ bị thương nặng.
Suy cho cùng, Bạch Cẩm Sương không yêu cầu anh ta chuyển tiền trực tiếp mà thay vào đó yêu cầu anh ta đến bệnh viện, chỉ có thể là họ bị thương nặng, không có ai chăm sóc họ, hoặc họ bị lừa cần sự giúp đỡ của anh ta.
Lâm Thanh Tuấn trực tiếp đồng ý: "Bệnh viện nào, chờ một chút anh qua ngay!"
Bạch Cấm Sương nói, "Đó là bệnh viện Việt Đức mà Kim Thân nhập viện lần trước!" Lâm Thanh Tuấn cúp điện thoại, nghiêm mặt nhìn Mặc Tu Nhân, định nói.
Kết quả là, anh ta chưa kịp mở miệng, Mặc Tu Nhân đã cau mày nhìn anh ta, trầm giọng hỏi: "Là Bạch Cẩm Sương à? Cô ấy bị sao vậy?"