Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy - Chương 152
“Cô cho rằng cô có thể ngăn cản quyết định của tôi sao?” Đường Hạo Tuấn nhếch môi lộ ra đường cong mỉa mai.
Tống Huyền biết anh lần này là làm thật rồi, trong tình thế khẩn cấp, hai mắt trợn ngược, đột nhiên ngất đi.
Tô Thu thấy vậy thì hét to: “Huyền!”
Sau đó lao đến bên giường bệnh, muốn gọi bác sĩ.
Nhưng một giây sau, bà ta cảm nhận được có người đang kéo mình, cúi đầu nhìn, chỉ tay tay của Tống Huyền đang túm góc áo của bà ta, bà ta lập tức hiểu ra tất cả, lau nước mắt quay đầu nói với Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, Huyền đã ngất xỉu rồi, chuyện hủy bỏ hôn ước, chúng ta để sau rồi nói có được không.”
Đường Hạo Tuấn không có trả lời, chỉ nheo mắt đánh giá Tống Huyền, thấy lông mi của cô ta run rẩy, trong mắt anh vụt qua tia mỉa mai.
Đường tưởng anh không biết cô ta đang giả vờ ngất, muốn dùng cách này trốn tránh chuyện hủy bỏ hôn ước.
Có thể sao?
“Nếu đã như vậy, vậy đợi cô ta tỉnh, tôi lại cho phóng viên tới.”
Nói xong, Đường Hạo Tuấn không chút do dự xoay người đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc!” Ngoài cửa bệnh viện, Trình Hiệp nhìn thấy anh đi ra, vẫy tay với anh.
Đường Hạo Tuấn đi tới, nhíu mày: “Cậu sao lại tới đây?”
“Tôi nhận được một thiệp mời.” Trình Hiệp đưa một tấm thiệp mời cho anh: “Người thừa kế của gia tộc Hill ở nước ngoài kết hôn, đặc biệt mời anh đến tham gia hôn lễ.”
“Không rảnh, cậu cho người chuẩn bị một phần quà gửi qua đó là được.” Đường Hạo Tuấn tuy nhận lấy thiệp mời, nhưng không có ý lật ra, rõ ràng không có hứng thú với việc tham gia hôn lễ.
Trình Hiệp đẩy kính: “Nhưng lần này nhà thiết kế Tống với anh Kiều cũng đi.”
“Hửm?” Động tác lên xe của Đường Hạo Tuấn khựng lại: “Cậu nói cái gì?”
Tống Vy và Kiều Phàm?
Trình Hiệp nói lại một lượt lời vừa rồi.
Đường Hạo Tuấn siết chặt tấm thiệp mời trong tay: “Cậu sao lại biết?”
“Vừa rồi anh Kiều ở bên ngoài gọi điện thoại, bị tôi nghe được.”
Thì ra là như vậy!
Đường Hạo Tuấn miết tấm thiệp mời: “Nghe ngóng kỹ, bọn họ xuất phát khi nào!”
Xem ra, anh thật sự phải đi một chuyến rồi.
Vưa hay, nhân cơ hội này, anh muốn xác định xem anh rốt cuộc có phải giống như những gì Tống Huyền nói, đã yêu Tống Vy rồi không.
Ngày hôm sau, Tống Vy bị Lưu Mộng gọi dậy. Lưu Mộng cầm chiếc điện thoại đến trước mặt cô, ý bảo cô xem. Cô thấy các loại tin scandal liên quan tới Tống Huyền thì không khỏi nhướn mày, sau đó lượt xem bình luận dưới các bài viết này. Quả nhiên, một loạt lời mắng chửi, hơn nữa lời mắng chửi còn hơi giống nhau, nhìn một cái là biết thủy quân kéo tới góp vui. “Mẹ, sẽ không phải mẹ mua chứ?” Tống Vy liếc nhìn Lưu Mộng. Lưu Mộng lúng túng sờ chóp mũi: “Cái này cũng bị con phát hiện rồi.” “Con đoán, ai biết thật sự là mẹ.” Tống Vy thu hồi ánh mắt. Lưu Mộng mỉm cười: “Nếu muốn chơi, tự nhiên phải chơi lớn một chút.” Tống Vy lắc đầu bật cười, không nói tiếp lời, sau khi thoát khỏi trang web này, ấn vào thanh tìm kiếm. “Con tìm cái gì?” Lưu Mộng nhìn động tác của cô thì tò mò hỏi.
Tống Vy cũng không có giấu bà ta, vừa gõ chữ vừa trả lời: “Xem thử có tin tức Đường tổng hủy bỏ hôn ước với Tống Huyền hay không.”
Nghe thấy lời này, sống lưng của Lưu Mộng lập tức thẳng tắp: “Hạo Tuấn muốn hủy bỏ hôn ước, chuyện từ bao giờ thế?’”
“Hôm qua.” Tống Vy nhún vai, sau đó lông mày nhíu lại.
Bởi vì cô không có tìm được tin tức này trên mạng.
Xem ra, anh còn chưa có công bố.
“Vậy thì quá tốt rồi.” Lưu Mộng kích động vỗ tay: “Cậu ta sớm nên hủy bỏ rồi, mẹ không muốn Tống Huyền thật sự được gả vào nhà họ Đường.”