Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vốn muốn hỏi, hiện Lâm Giai Nhi còn sống không.


Nhưng vừa nghĩ như vậy cũng không lễ phép, liền đổi thành hỏi Lâm Giai Nhi có sao không.


Đường Hạo Tuấn cũng muốn biết đáp án này, nhìn về phía Trình Hiệp.


Trình Hiệp trả lời: "Cô Lâm không có nguy hiểm tính mạng, bảo vệ đã phát hiện rất kịp thời, khi được phát hiện, cô ấy mới cắt cổ tay không lâu."


Nghe vậy, sắc mặt căng cứng của Đường Hạo Tuấn trở nên tốt hơn rất nhiều.


Dù bây giờ anh đã hoàn toàn chán ghét Lâm Giai Nhi.


Nhưng lại cũng không muốn để Lâm Giai Nhi chết.



vietwriter.vn



Tống Vy cũng nghe thấy câu trả lời của Trình Hiệp, cô thở phào nhẹ nhõm: "Không sao thì tốt."


Cô như vậy không phải vì quan tâm Lâm Giai Nhi, cô chỉ lo nếu Lâm Giai Nhi chết rồi, Đường Hạo Tuấn sẽ gánh vác một mạng người.


Dù sao người giam giữ Lâm Giai Nhi chính là anh.


"Anh đi thăm cô ấy một chút, buổi tối nói chuyện nhé." Đường Hạo Tuấn day day ấn đường, nói qua điện thoại.


Tống Vy ừ một tiếng: "Được, anh đi đi."


Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại di động xuống, nhấc chân đi về phía cửa chính văn phòng.


Trình Hiệp cũng đi theo.


Nhanh chóng đi đến biệt thự nhà họ Lâm.


Đường Hạo Tuấn xuống xe, một bảo vệ đi tới, hình như là người đã phát hiện Lâm Giai Nhi tự sát.


"Cô ấy đâu?" Đường Hạo Tuấn vừa đi vào trong biệt thự, vừa lạnh giọng hỏi.


Bảo vệ đi theo sau anh, cung kính trả lời: "Cô Lâm đã uống thuốc, giờ cũng đã ngủ thiếp đi."


Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, lại hỏi: "Khi anh phát hiện cô ấy tự sát, dáng vẻ cô ấy thế nào?"



vietwriter.vn



"Rất đáng sợ." Bảo vệ sợ run cả người, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi: "Khi tôi tiến vào phòng tắm, đã nhìn thấy mặt đất lênh láng máu, cô Lâm ghé vào cạnh bồn tắm, cổ tay đã cắt đó thì thả trong bồn tắm đầy nước, cả bồn tắm nước đỏ ngàu."


Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trở nên u ám: "Tôi biết rồi, trước tiên anh quay về bảo vệ đi."


"Vâng." Bảo vệ đáp lời, đứng im ở dưới tầng.


Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp đi lên tầng.


Lên đến trên tầng, Trình Hiệp thay anh mở cửa phòng.


Đèn trong phòng sáng, Đường Hạo Tuấn vừa đi vào, đã nhìn thấy Lâm Giai Nhi trên giường.


Lâm Giai Nhi cũng không ngủ thiếp đi như bảo vệ nói, mà sắc mặt tái nhợt tựa ở đầu giường, đôi mắt u ám nhìn ra cửa.


Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đi vào, ánh mắt Lâm Giai Nhi lóe lên gì đó, nhưng nhanh chóng biến mất không dấu vết, âm thanh khàn khàn mang theo vẻ châm chọc: "Cậu đến gặp tôi hả?"


Đường Hạo Tuấn không nói gì, đi thẳng đến bên giường, hơi cúi đầu, nhìn cổ tay được băng bó kỹ của cô ta: "Tại sao lại tự sát?"


Lâm Giai Nhi giơ cổ tay bị cắt lên, giễu cợt nói: "Tại sao? Cậu còn chưa hiểu sao, bây giờ tôi chẳng hề có động lực sống tiếp nữa."


"Ồ?" Đường Hạo Tuấn Híp mắt: "Cậu không muốn sống nữa?"


"Đúng vậy." Lâm Giai Nhi đặt bàn tay xuống: "Đời này, tôi chỉ yêu duy nhất mình cậu, cậu chính là hi vọng và động lực sống tiếp của tôi, nhưng bây giờ cậu lại chán ghét mà vứt bỏ tôi, không tiếp tục nuông chiều tôi, quan tâm tôi như trước đây nữa, nên tôi còn sống làm gì nữa?"


Đường Hạo Tuấn nhếch môi mỏng lên: "Thì ra đó là suy nghĩ của cậu à, cậu ký thác sinh mệnh của mình trên người người khác, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới dựa vào chính mình sao? Chẳng lẽ theo ý của cậu, cả đời này chỉ có tình yêu, không có gì khác nữa sao? "


Mí mắt Lâm Giai Nhi cụp xuống: "Không có, đời này, tôi rất coi trọng tình yêu, coi trọng đến mức tôi không thoát ra được, cho nên Hạo Tuấn, cậu đừng khuyên tôi cái gì bữa, cứ để tôi chết đi, như vậy, tôi sẽ không thể tiếp tục gây cản trở cậu và cô Tống nữa."


Đường Hạo Tuấn vẻ mặt u ám: "Cậu đang uy hiếp tôi hả?"


"Tôi không hề uy hiếp cậu, tôi chỉ nói sự thật, mất cậu rồi, tôi căn bản không sống nổi."


Nói đến đây, hốc mắt Lâm Giai Nhi ngấn nước nhìn anh: "Cho nên Hạo Tuấn, nếu cậu muốn tôi tiếp tục sống, cậu có thể đối xử với tôi như trước đây hay không, tôi biết sai rồi, tôi không có yêu cầu xa vời ở bên cậu, tôi chỉ hi vọng, tôi có thể tiếp tục làm em gái cậu mà thôi."


"Cậu cảm thấy có thể không?" Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Trước khi cậu và Mạnh Ngọc giao du, cậu cũng đã từng nói những lời như vậy, nên tôi mới buông lỏng cảnh giác với cậu, nhưng kết quả thì sao, cậu đã làm gì, nên tôi dựa vào cái gì còn phải tiếp tục tin tưởng cậu, hơn nữa, tại sao tôi phải tha thứ cho một kẻ hạ dược, tính toán tôi."


Sắc mặt Lâm Giai Nhi càng trở nên tái nhợt, lập tức cười khổ: "Cậu nói cũng đúng, đúng là tôi đã suy nghĩ hão huyền rồi, xin lỗi Hạo Tuấn, tôi khiến cậu thất vọng rồi."


Dứt lời, cô ta cúi đầu xuống, dùng cái tay còn lành lặn kia, kéo băng vải trên cổ tay còn lại ra.


Cô ta kéo rất mạnh, máu nhanh chóng rịn ra trên băng vải.


Thấy vậy, huyệt Thái Dương của Đường Hạo Tuấn giật giật: "Cậu làm gì thế?"


"Cậu quan tâm tôi làm gì, tôi nói rồi, không có cậu, tôi không sống nổi nữa, cho nên bây giờ tôi sẽ lập tức đi chết!" Lâm Giai Nhi trả lời, không hề ngẩng đầu lên.


Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn khó coi: "Cậu còn nói không uy hiếp tôi, hơn nữa cậu cho rằng cậu làm như vậy thì tôi sẽ thỏa hiệp sao?"


Lâm Giai Nhi hơi dừng lại động tác lại.


Nhưng lại nhanh chóng tiếp tục giật.


Mắt thấy băng vải sắp bị kéo bung ra, Đường Hạo Tuấn phất tay một cái.


Trình Hiệp vẫn luôn im lặng tiến lên, dùng cổ tay đánh Lâm Giai Nhi ngất xỉu.


Trước khi nhắm mắt, ánh mắt Lâm Giai Nhi đầy vẻ khó tin.


Trình Hiệp đặt Lâm Giai Nhi đã ngất xỉu lên giường, sau đó cuốn lại băng vải mà cô ta đã mở ra.


Sau khi buộc chặt, Trình Hiệp trở lại sau lưng Đường Hạo Tuấn: "Tổng giám đốc, tôi thấy cô Lâm căn bản là đang chơi khổ nhục kế."


"Tôi biết." Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt cằm.


Anh làm sao không nhìn ra cô ta căn bản cũng không muốn chết, nếu cô ta thật muốn chết, thì trước khi anh tới, cô ta vẫn có thể nghĩ được rất nhiều biện pháp.


Ví dụ như cắt cổ tay lần nữa, nhảy lầu, đập đầu vào tường, vân vân.


Dù sao không phải lúc nào bảo vệ cũng có thể vào phòng xem cô ta, nên cô ta có rất nhiều cơ hội, nhưng cô ta lại không hề làm vậy, điều này chứng minh, đúng là cô ta đang chờ anh đến, diễn khổ nhục kế cho anh nhìn.


Dù anh không trúng khổ nhục kế của cô ta, nhưng đúng là không thể để cho cô ta thật xảy ra chuyện.


"Vậy tổng giám đốc, sau này chúng ta nên làm gì, cô Lâm như vậy, e là sau này sẽ tiếp tục ầm ĩ tự sát để uy hiếp anh." Trình Hiệp nắm tóc, đau đầu nói.


Sau khi im lặng một lát, Đường Hạo Tuấn híp mắt mở miệng: "Lát nữa, cậu hãy sắp xếp hai nữ giúp việc ở trong phòng canh chừng cô ấy từng giờ từng phút, để cô ấy không tìm được cơ hội ầm ĩ tự sát nữa, mặt khác, dọn tất cả đồ dùng trong phòng ra, đổi thành đồ bơm hơi, không để xuất hiện bất cứ vật sắc nào, cửa sổ ban công cũng bịt vào một nửa."


Trình Hiệp nghe vậy, giơ ngón tay cái lên: "Tổng giám đốc, cách này của anh không tệ."


Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng, xoay người đi ra cửa.


Trình Hiệp không đi cùng, mà lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cấp dưới để triển khai việc này.


Cũng không lâu lắm, khi Lâm Giai Nhi tỉnh lại, nhìn thấy chính là căn phòng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cùng hai nữ giúp việc vẻ mặt không cảm xúc canh ở bên cạnh giường.


Lâm Giai Nhi rất thông minh, tất nhiên lập tức hiểu ra, đây đều là Đường Hạo Tuấn dùng để ngăn cô ta tự sát.


Cô ta tức giận đến mức liên tục đấm xuống giường, nhưng lại không biết nên làm thế nào.


Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến cuối tuần.


Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa bé đi tới quốc gia Tống Vy tham gia thi đấu.


Vừa xuống xe, hai đứa bé đã vội vàng chạy về phía nơi diễn ra cuộc thi.


Đường Hạo Tuấn đi sau hai đứa bé, cưng chiều nhìn bọn chúng.


"Ba ba, nhanh lên." Tống Dĩnh Nhi chạy được mấy bước, thấy Đường Hạo Tuấn chưa theo kịp, nên dừng lại gọi anh.


Đường Hạo Tuấn nhìn con gái, trái tìm sắp mềm nhũn rồi, bước chân tăng tốc tiến lên: "Tới đây."


Ba ba con đi vào cửa hội trường.


Đường Hạo Tuấn đưa vé vào cửa cuộc thi ra, bảo vệ lập tức cho qua.


Ba ba con tiến vào hội trường.


Hai đứa bé tay cầm tay, nhìn chung quanh.


"Anh, mẹ đang ở đâu?" Tống Dĩnh Nhi hỏi.


Tống Hải Dương lắc đầu: "Anh cũng không biết."


Tống Dĩnh Nhi buông tay cậu ra, chạy đến bên cạnh Đường Hạo Tuấn, kéo tay áo anh: "Ba, mau gọi điện thoại cho mẹ, nói với mẹ chúng ta đã đến rồi, con rất nhớ mẹ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK