Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có, chỉ hơi mỏi thôi.” Tống Vy lắc đầu: “Đầu cũng hơi choáng. Đúng rồi, tớ làm sao thế?”


“Nghỉ ngơi không đủ, tinh thần áp lực, ăn uống không thiếu chất.” Giang Hạ bĩu môi trả lời.


Tống Vy gật đầu tỏ ý đã biết, không hề bất ngờ với tình hình hiện tại của mình.


Vì cô rất rõ, đúng là bản thân nghỉ ngơi không tốt, ăn uống cũng không điều độ, không thiếu chất thì gì?



Nhưng câu tiếp theo của Giang Hạ lại khiến Tống Vy toàn thân ngây dại.


“Vy Vy, ngoài ra, cậu còn có một vấn đề lớn nhất, cậu có thai rồi.” Giang Hạ chỉ vào bụng cô.


Tống Vy nheo mắt lại, vô thức sờ bụng: “Tớ… tớ có thai sao?”


“Đúng vậy, một tháng rưỡi rồi.” Giang Hạ gật đầu.


Tống Vy cúi đầu nhìn bụng mình, tâm trạng phức tạp, có vui mừng, có kích động, cũng có mờ mịt hoang mang.


Giang Hạ thấy cô như vậy bèn rót cho cô ly nước: “Được rồi, đừng nhìn nữa, đứa trẻ rất tốt. Cậu uống nước đi, tớ vừa gọi đặt cho cậu một bát canh gà, lát nữa sẽ giao tới.”




“Cảm ơn cậu.” Tống Vy nhận lấy ly nước.


Giang Hạ cười nói: “Cảm ơn cái gì, tớ là bạn thân cậu cơ mà. Nhưng đứa bé này cậu định thế nào?”


“Cái gì mà định thế nào?”


“Cậu cứ giả vờ giả vịt đi. Tớ hỏi cậu, cậu định sinh đứa bé này ra, hay là…”


Câu tiếp theo, cô ấy không nói.


Nhưng Tống Vy hiểu.


Giang Hạ hỏi cô, có muốn bỏ đứa bé không.


Cảm giác vui mừng vì đã mang thai của Tống Vy lập tức biến mất không còn dấu vết, thay vào đó, nỗi bất an dần dâng lên.


Giang Hạ thấy sắc mặt cô ngày càng nhợt nhạt, căng thẳng hỏi: “Vy Vy, cậu sao thế?”


“Giang Hạ, cậu nói xem rốt cuộc tớ phải làm sao bây giờ?” Tống Vy cắn môi dưới, giọng nói nghẹn ngào.


Giang Hạ mờ mịt: “Rốt cuộc là chuyện gì?”


Tống Vy kể lại cuộc cãi vã với Đường Hạo Tuấn tối qua.


Giang Hạ nghe xong, lập tức há hốc miệng: “Thế nên tổng giám đốc Đường luôn cho rằng bác gái đâm chết ba mẹ anh ấy, hơn nữa trong tay anh ấy còn có chứng cứ?”


“Ừ.” Tống Vy gật đầu.


Giang Hạ thở dài: “Sao lại như vậy, vậy bác gái có đâm không?”


“Chắc chắn không, nhưng tớ không có bằng chứng.” Tống Vy khổ sở lắc đầu.


Giang Hạ vuốt mặt, trào phúng nói: “Cậu nói xem rốt cuộc hai chúng ta đắc tội thần thánh phương nào thế, sao lại cứ có ân oán với ba mẹ người mình thích vậy chứ?”


Tống Vy không nói gì.


Giang Hạ thở dài, lại nói: “Thế nên giờ cậu hoàn toàn không biết, rốt cuộc có muốn giữ đứa bé này lại hay không chứ gì?”


Ánh mắt Tống Vy thoáng động, ngầm thừa nhận.


“Cũng phải. Tổng giám đốc Đường cho rằng mẹ cậu đâm chết ba mẹ anh ta, thế nên ngay cả những lời như hối hận vì yêu cậu, hối hận vì kết hôn với cậu cũng đã nói ra. Ý tứ rõ ràng muốn cắt đứt quan hệ với cậu, còn nữa…”


Giang Hạ nhìn cô: “Nếu thật sự là bác gái làm, tổng giám đốc Đường nhất định sẽ chia tay cậu, sẽ không chấp nhận cậu, càng không chấp nhận đứa bé trong bụng cậu. Dù sao thì, không có ai có thể thật lòng chấp nhận con gái của kẻ thù.”


Kiều Phàm không thể.


Đương nhiên Đường Hạo Tuấn cũng không thể.


Tống Vy sao có thể không biết điều Giang Hạ nói là thật.


Chính vì biết, nên lòng mới đau như vậy.


Nếu cô giữ đứa bé lại, ba đứa bé cũng sẽ không nhận, vậy thì có khác gì đứa trẻ không ba.


Nhưng nếu cô không giữ lại…


Tống Vy đột nhiên siết chặt áo trên bụng, không dám nghĩ tiếp, cứ nghĩ là trái tim lại đau đớn.


Bởi vì cô không nỡ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK