Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


CHƯƠNG 995
Có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Đường Hạo Tuấn, nhưng mà lại không nhận được câu trả lời, làm bầu không khí xung quanh anh dần dần trầm xuống.
Hai vợ chồng Đường Mãnh cảm nhận được một nguồn áp lực rất lớn, bọn họ đều yên lặng không dám lên tiếng.
Một lúc sau, Đường Hạo Tuấn mới khẽ mấp máy đôi môi mỏng: “Cho dù là người kia hay là ông, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai, tôi nhất định sẽ tìm được di chúc của ông nội.”
Sắc mặt Đường Mãnh trắng bệch, nắm chặt tay không dám nói tiếng nào.
Đường Hạo Tuấn cũng không muốn phải lãng phí thời gian ở nơi này, anh quay người đi ra khỏi cửa.
Lúc đi ra khỏi cửa, anh hơi nghiêng đầu dặn dò mấy tên bảo vệ đang đứng canh ở ngoài cửa: “Canh chừng bọn họ, có động tĩnh gì thì lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng.” Đám bảo vệ đồng loạt đáp lời.
Đường Hạo Tuấn lái xe đi khỏi.
Những người bảo vệ này là do khoảng thời gian trước khi anh biết được Đường Mãnh mới chính là hung thủ sát hại ba mẹ anh, anh đã đặc biệt tìm đến đây, trước mắt là để canh chừng gia đình Đường Mãnh.
Đường Hạo Minh đã chạy trốn, đương nhiên anh phải khống chế hai vợ chồng Đường Mãnh, nếu không sau khi tìm được di chúc của ông nội mà không tìm thấy gia đình Đường Mãnh thì cũng vô dụng thôi.
Cho nên, ngay từ đầu anh đã trực tiếp bắt nhốt gia đình Đường Mãnh.
“Ông à, ông không sao đó chứ?” Sau khi Đường Hạo Tuấn đã đi rồi, lúc này bà Đường mới dám bước lên hỏi thăm.
Đường Mãnh xoa xoa phần bụng đau đớn kịch liệt, bực bội đẩy bà ta ra: “Thôi đi, lúc nãy không thấy bà lại quan tâm tôi, bây giờ mới đến đây quan tâm tôi, đồ dối trá.”
Nét mặt bà Đường có chút khó coi: “Lúc nãy không phải là bởi vì tôi…”
“Đủ rồi, cho dù là vì cái gì đi nữa thì lúc nãy bà không lập tức đến quan tâm tôi cũng là sự thật.” Đường Mãnh cắt ngang lời bà ta.
Bà Đường mím môi không phản đối.
Đường Mãnh vịn vào ghế ngồi xuống, ánh mắt âm trầm quét nhìn một mảnh hỗn độn dưới đất: “Cả gia đình Đường Thần đúng là trời sinh một sống một còn với tôi.”
Từ nhỏ đến lớn, ông ta đều sống trong cái bóng của Đường Thần.
Lúc còn bé, cũng bởi vì sức khỏe của Đường Thần không tốt cho nên ba mẹ lại thiên vị Đường Thần, thậm chí có một vài người bạn thân thiết cũng thích Đường Thần hơn là ông ta, cảm thấy ông ta không đẹp trai bằng Đường Thần, đầu óc không thông minh bằng Đường Thần, cũng không ngoan ngoãn hiểu chuyện như Đường Thần.
Thậm chí cũng bởi vì chuyện này mà ba còn trực tiếp nhận định Đường Thần là người thừa kế tập đoàn Đường thị.
Dựa vào cái gì chứ? Ông ta mới là con trai cả.
Từ lúc nhỏ, bọn họ yêu thương Đường Thần thì coi như thôi đi, dựa vào cái gì mà tập đoàn Đường thị cũng phải tặng cho Đường Thần? Ông ta không phục! Cho nên đã đi hỏi ba mình, kết quả nhận được đó chính là ba nói mình kém hơn Đường Thần, tập đoàn Đường thị chỉ có thể phát triển lớn mạnh khi ở trong tay của Đường Thần.
Ông ta cảm thấy vô cùng bất công, ba đã không giao tập đoàn Đường thị cho ông ta thì lấy cớ gì mà nói ông ta kém hơn Đường Thần? Nếu đã như vậy, ông ta phải tự mình tranh đoạt, giành lại tập đoàn Đường thị.
Nhưng mà không ngờ rằng hai vợ chồng Đường Thần qua đời mà ba vẫn không giao tập đoàn cho ông ta, trái lại còn giao cho Đường Hạo Tuấn là con trai của Đường Thần.
CHƯƠNG 996

Nghĩ như vậy, trong mắt Đường Mãnh tràn đầy hận thù: “Cái ông già đó đúng là ngay cả chết cũng không để tôi yên.”

“Đúng vậy.” Bà Đường cũng tức giận: “Ông nói xem năm đó ba hủy đi những chứng cứ ấy, tại sao lại không hủy sạch sẽ một chút, nhất định phải làm ra di chúc để khống chế ông, đúng là khiến người khác tức giận.”

“Không sai, thật sự rất giận. Nhưng mà cũng may là ông ta không nói cho Đường Hạo Tuấn biết vị trí của di chúc ở đâu.” Đường Mãnh âm u nói.

Bà Đường có hơi lo lắng: “Vậy nếu như cuối cùng Đường Hạo Tuấn vẫn tìm được di chúc thì làm sao bây giờ? Bây giờ nó không đối phó với chúng ta là bởi vì trong tay không có chứng cứ, nếu như để nó tìm thấy di chúc, chúng ta…”

“Đủ rồi, đừng có nghĩ mấy cái chuyện có với không, còn về chuyện di chúc thì tôi nhất định sẽ tìm trước nó một bước, còn bà thì gọi điện thoại cho Hạo Minh hỏi xem xem rốt cuộc là nó muốn làm cái gì, tại sao lại muốn nói cho Đường Hạo Tuấn biết tên hung thủ còn lại.” Đường Mãnh bực bội khoát khoát tay.

Bà Đường uất ức: “Tôi liên lạc với nó bằng cách nào đây, ông quên rồi à, mỗi lần đều là do nó liên lạc với chúng ta, sau khi liên lạc xong thì số điện thoại liền thay đổi. Với lại không phải là ông không biết thằng bé Hạo Minh, căn bản là nó không đồng lòng với chúng ta, suy nghĩ của nó thật sự rất lớn.”

“Cũng đúng.” Đường Mãnh có chút đau đầu.

Sau đó ông ta khoác tay: “Được rồi được rồi, trước tiên bà dọn dẹp đồ đạc ở dưới đất đi, tôi đi vào trong phòng của ông già xem một chút, xem xem có manh mối gì của di chúc không.”

Đường Hạo Tuấn không biết là sau khi mình đi thì hai vợ chồng Đường Mãnh nói gì với nhau.

Anh trở về Đường thị, Trình Hiệp liền bước đến chào đón: “Tổng giám đốc, tôi đã điều tra được số điện thoại kia rồi, nhưng mà lại là một dãy số không có đăng ký.”

“Không có đăng ký?” Đường Hạo Tuấn nhíu chặt lông mày.

“Đúng vậy, số điện thoại đó mới được mua hồi một tuần trước, hơn nữa còn không được đăng ký tên. Nói cách khác, mấy số điện thoại như thế này bình thường đều được dùng để lén lút truyền đạt tin tức, xài không bao lâu thì sẽ ném đi, cho nên tôi đã thử liên lạc với đối phương một lần rồi, số đó đã không còn.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cho nên không thể điều tra được rốt cuộc là ai có đúng không?” Đường Hạo Tuấn mím môi.

Trình Hiệp gật đầu: “Vâng, nhưng mà tôi đã liên hệ với công ty dữ liệu, ở bên kia kiểm tra một chút, bọn họ nói người mua sim là một người phụ nữ, ngoại trừ thông tin đó ra thì không còn gì nữa.”

“Phụ nữ…” Đường Hạo Tuấn thấp giọng lặp lại hai chữ này.

Chẳng lẽ là một trong hai người phụ nữ lần trước đã nhốt Tống Vy ở trong nhà vệ sinh, còn đánh Hạ Bảo Châu ngất xỉu?

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn nhìn Trình Hiệp rồi nói: “Còn về chuyện của Hạ Bảo Châu, bên phía tổ chức cuộc thi đã điều tra như thế nào rồi?”

“Tôi còn chưa hỏi, bọn họ cũng không liên lạc với tôi, chắc là vẫn chưa điều tra ra kết quả gì.” Trình Hiệp suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Đường Hạo Tuấn gật gật đầu: “Một lát nữa hỏi thử đi.”

“Vâng.”

“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Đường Hạo Tuấn phất phất tay.

Trình Hiệp đáp lời rồi quay người đi ra khỏi.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy đi đến ban công, nhìn phong cảnh ở bên ngoài, châm một điếu thuốc rít vài ngụm, khí tức quanh người vô cùng kém.
CHƯƠNG 997

Ngày hôm sau cuộc thi lại bắt đầu.

Tống Vy và Hạ Bảo Châu cùng đến hội quán.

Vừa mới đến không bao lâu thì liền được thông báo toàn thể người mẫu và nhà thiết kế vào phòng hội nghị tổ chức cuộc họp.

Hạ Bảo Châu và Tống Vy đi cùng nhau: “Vy Vy, rốt cuộc là cuộc họp này có chuyện gì không vậy?”

Tống Vy lắc đầu, biểu thị rằng mình cũng không biết.

Hạ Bảo Châu nhìn người phía trước phía sau, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kề sát bên tai cô nhỏ giọng thì thầm: “Vy Vy, cậu nói xem có khi nào là chuyện lần đó đã có kết quả rồi không, cho nên mới tổ chức cuộc họp?”

Tống Vy hơi híp mắt lại: “Cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà cuối cùng có phải hay không thì một hồi nữa là biết thôi.”

“Cậu nói cũng đúng.” Hạ Bảo Châu gật đầu không nói gì thêm.

Rất nhanh, trong phòng họp đã ngồi kín người.

Người chủ trì cuộc họp bước lên bục, biểu cảm nghiêm túc: “Tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ?”

“Chưa, còn Amy và Tiffany.” Có người đứng dậy trả lời.

Người chủ trì nhìn thoáng qua hai vị trí bị bỏ trống, biểu cảm vẫn không thay đổi: “Bọn họ không phải là đến trễ mà là đã vào nhà giam rồi.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, nghị luận sôi nổi.

Tống Vy và Hạ Bảo Châu liếc mắt nhìn nhau, dường như đã xác định suy đoán lúc mới đến đây.

“Tại sao bọn họ lại vào nhà giam?” Lúc này, có người lên tiếng hỏi.

Người chủ trì trả lời: “Bởi vì bọn họ ghen ghét thành thói, làm ra loại chuyện không thể tha thứ, Amy bởi vì ghen tị với tài năng của Tống nên cố ý nhốt Tống trong nhà vệ sinh, muốn để Tống đến trễ. Người mẫu của Tống muốn xem camera để tìm ra người nhốt Tống, không ngờ lại bị người mẫu Tiffany của Amy đánh cho ngất xỉu, đồng thời còn xóa đi đoạn camera. Nhà thiết kế và người mẫu ác độc như thế này, đương nhiên không thể giữ lại.”

“Hóa ra là như vậy.” Đám người gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.

Hạ Bảo Châu lại càng thích thú vỗ tay: “Tốt quá đi thôi, Vy Vy, người như bọn họ đúng là đáng đời mà.”

Tống Vy không nói gì, cô nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Sao vậy Vy Vy?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Tống Vy cắn môi: “Không có gì đâu, chỉ là tớ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.”

“Kỳ lạ hả?” Hạ Bảo Châu trừng mắt nhìn: “Có ý gì chứ?”

Tống Vy nhìn xung quanh một lúc, nhỏ giọng đáp lời: “Tớ có một loại hoài nghi chuyện này có lẽ không phải là do bọn họ làm đâu.”

Hạ Bảo Châu mở to mắt: “Cậu…”

Tống Vy vội vàng che miệng của cô ấy lại: “Cậu làm cái gì vậy, nói nhỏ một chút đi.”

Hạ Bảo Châu ú ớ gật đầu biểu thị mình sẽ nhỏ giọng lại.

Thấy như vậy, lúc này Tống Vy mới thả tay ra.

Cô ấy nắm chặt tay Tống Vy: “Vy Vy, cậu vừa mới nói cậu nghi ngờ không phải là do bọn người Amy hả?”

Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ hơi nghi thật sự không phải là do bọn người Amy, nói như thế nào đây nhỉ, tớ và bọn người Amy chưa từng trò chuyện với nhau, tớ ở nhóm A, Amy cũng ở nhóm A, cho nên bàn về thực lực tớ và cô ta không hơn không kém, cô ta không có lý do gì để ghen tị với tớ.”

“Thứ hạng của cô ta ở nhóm A thấp hơn cậu năm vị trí lận mà.” Hạ Bảo Châu duỗi một bàn tay ra rồi nói.

CHƯƠNG 998
Tống Vy lắc đầu: “Đúng là thứ tự của tớ được xếp cao hơn cô ta, nhưng mà phía trên đó vẫn còn có bốn người, cho nên dù Amy có muốn ghen tị đi nữa thì cũng hẳn là nên ghen tị bốn người kia mà không phải là tớ.”
“Nhưng mà lúc đó chỉ có cậu ở trong nhà vệ sinh thôi, cho nên Amy mới có thể đối phó với cậu trước.” Hạ Bảo Châu nói.
Tống Vy cười cười: “Cho nên tớ cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, có lẽ thật sự là do tớ đa nghi rồi.”
Bởi vì chuyện của Trần Nhã Nhã đã khiến cô hiểu rằng có đôi khi hung thủ mà mình điều tra được chưa chắc là hung thủ thật sự, cho nên cô mới có thể hoài nghi một chút.
Có điều Trần Nhã Nhã là bởi vì ông Cố muốn bao che cho Lâm Giai Nhi mới bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, nhưng mà ở đây bên phía cuộc thi cũng không có lý do gì để bao che cho hung thủ.
Cho nên, hung thủ thật sự cũng có thể là hai người Amy và Tiffany.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Tống Vy vẫn quyết định đợi sau khi cuộc thi kết thúc thì mình sẽ đến nhà giam thăm bọn người Amy.
Nếu không thì cô vẫn sẽ không yên lòng.
Cuộc họp kết thúc, đám người lần lượt đi đến sàn thi đấu.
Trên đường đi, Tô Huyền đi đến bên cạnh Tống Vy.
“Cô Tống, tốt quá rồi, người hãm hại cô và Hạ Bảo Châu đã bị bắt, đây thật sự là một chuyện tốt.” Tô Huyền cười nói.
Tống Vy cũng lười phải suy nghĩ là cô ta thật lòng hãy giả dối, cô chỉ lạnh nhạt nở nụ cười: “Cảm ơn.”
“Không cần phải khách khí.” Tô Huyền khoác tay.
Dù người kia đã thân bại danh liệt nhưng mà cũng có thể dễ dàng khiến cho người khác phải làm bia đỡ đạn.
Đúng là rất giỏi.
Lần này, rốt cuộc cô ta cũng đã có thể hoàn toàn yên tâm.
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Tống Vy vẫn phát huy ổn định hệt lúc ban đầu, vẫn ở lại nhóm A.
Tô Huyền cũng vậy.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Tống Vy liền rời khỏi hội quán cuộc thi, chuẩn bị đến nhà giam xem thử, cô và Hạ Bảo Châu đi cùng nhau.
Trên đường đi, tin nhắn trả lời của thầy Mercedes rốt cuộc cũng đã đến.
Sau khi đọc tin nhắn xong, đôi mi thanh tú của Tống Vy liền nhíu lại.
Hạ Bảo Châu thấy vậy mới quan tâm hỏi: “Vy Vy, sao thế?”
“Lúc tớ đến đây không phải là đã tìm thầy hỏi rằng thầy Tô Huyền đang ở đâu à?” Tống Vy nói.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Đúng rồi, nhưng mà lúc đó thầy của cậu nói là bậc thầy đều không có tên học trò Tô Huyền này?”
“Ừm, đúng vậy. Nhưng mà lúc nãy thầy lại nói là có một người bậc thầy đã bị ông ấy bỏ xót, mà Tô Huyền lại đúng lúc là học trò của người đó.” Tống Vy mím môi.
Hạ Bảo Châu vội vàng hỏi: “Ai vậy?”
“Là Linda đại sư.”
CHƯƠNG 999

“Linda đại sư, nghe cái tên quen quá.” Hạ Bảo Châu nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng mà nghĩ không ra.

Tống Vy mỉm cười giải thích: “Mấy năm trước có tin tức về một bậc thầy bị biến dạng do một vụ hỏa hoạn, cậu có còn nhớ rõ không?”

Vừa nói như vậy, Hạ Bảo Châu liền nhớ ra: “Là bà ta hả.”

“Chính là người đó.” Tống Vy gật đầu.

Linda đại sư ấy cũng giống như thầy mình, là nhà thiết kế bậc thầy, mà còn là một người trẻ tuổi nhất, nhưng mà đạo đức thì không tốt ra làm sao.

Tin tức vào mấy năm trước nói rằng Linda đại sư nhìn trúng chồng của một ảnh hậu, lén lút làm kẻ thứ ba, sau đó bị ảnh hậu phát hiện và đồng thời tung tin ra ngoài. Sau khi thanh danh của Linda đại sư bị hủy hoại thì liền trả thù ảnh hậu, động tay động chân vào bộ lễ phục của ảnh hậu làm ảnh hậu bị lộ hàng trong bữa tiệc, vô cùng mất mặt.

Sau đó trong cơn tức giận, ảnh hậu đã đánh Linda đại sư đến ngất xỉu, phủ một chiếc túi nhựa ở trên đầu Linda đại sư rồi đốt nó lên, nếu như đến phút cuối không có người kịp thời xuất hiện cứu Linda đại sư thì Linda đại sư cũng không đơn giản chỉ là bị hủy hoại dung mạo như thế, mà có thể sẽ bị thiêu cho chết tươi.

Mặc dù cuối cùng ảnh hậu đã phải trả một cái giá lớn, nhưng mà Linda đại sư cũng chẳng tốt là bao, bắt đầu kể từ khi bà ta động tay động chân với bộ quần áo thì đã không xứng là một nhà thiết kế, cho nên cuối cùng đã bị tổng bộ hiệp hội thiết kế phong sát, đồng thời hủy bỏ danh hiệu nhà thiết kế cấp cao của Linda đại sư.

Không ngờ là Tô Huyền lại là học trò của bà ta.

Vậy thì người phụ nữ mà cô không nhìn thấy rõ mặt ở bên cạnh Tô Huyền trong nhà ăn vào ngày hôm trước, có lẽ chính là thầy của Tô Huyền.

“Hôm qua thầy Mercedes đến đây sớm như thế, không phải là bởi vì đặc biệt nói cho cậu nghe cái này đó chứ?” Hạ Bảo Châu nhìn Tống Vy.

Tống Vy lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải rồi, thầy nói là thầy đến đây để xem show trình diễn của bạn cũ, sau đó muốn đến tham gia đại hội giao lưu, bây giờ đang trên máy bay đến đại hội.”

“Thì ra là thế.” Hạ Bảo Châu vỡ lẻ gật đầu.

Đột nhiên, điện thoại của Tống Vy lại vang lên, là một dãy số lạ.

Tống Vy suy nghĩ một chút rồi nhấn nghe: “Xin chào, tôi là Tống Vy.”

“Vy Vy, là tôi đây.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói tà mị của Đường Hạo Minh.

Tống Vy cau mày, cô theo bản năng muốn cúp điện thoại.

Dường như là Đường Hạo Minh đã đoán được từ trước, anh ta vội vàng nói: “Vy Vy, có một chuyện liên quan đến đứa nhỏ trong bụng của cô, cô nhất định phải cúp máy à?”

Nghe vậy, Tống Vy bỗng nhiên dừng lại, mím môi lên tiếng: “Anh nói cái gì?”

“Ngày hôm qua sau khi tôi đưa cô vào bệnh viện, bác sĩ nói là đứa nhỏ trong bụng có chút vấn đề, lúc đầu tôi định đợi sau khi cô tỉnh lại sẽ nói cho cô nghe, nhưng mà đột nhiên lại quên mất, lúc nãy tôi mới nhớ tới cho nên lập tức gọi điện thoại thông báo cho cô. Sao nào, có phải là tôi rất tri kỷ không hả?”

Tống Vy không thèm quan tâm đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ta, cô nắm chặt điện thoại, trong giọng nói có chút khẩn trương: “Anh vừa mới nói là đứa nhỏ trong bụng tôi có chút vấn đề?”

“Vy Vy, đứa nhỏ trong bụng cậu có chuyện gì hả?” Hạ Bảo Châu nghe nói như vậy thì cũng giật hết cả mình.

Tống Vy không trả lời cô ấy mà là dồn hết toàn bộ lực chú ý vào cuộc điện thoại, cô bất an chờ đợi câu trả lời của Đường Hạo Minh.

Một vệt sáng u ám hiện lên trong đáy mắt Đường Hạo Minh, vừa thoáng qua liền biến mất: “Đúng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK