Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1885


Nhưng mà bây giờ Hạ không còn yêu Kiều Phàm nữa, vậy thì Hạ có còn cần đứa nhỏ này không?


Giang Hạ nghe thấy lời nói của mẹ Giang, cô sờ lên bụng mình: “Đương nhiên là phải giữ con lại rồi.”


“Giữ lại à?” Mẹ Giang kinh ngạc.


Theo lý thuyết, Hạ đã không yêu Kiều Phàm, chẳng lẽ không nên phá bỏ đứa nhỏ à?


Dù sao thì chẳng có người phụ nữ nào đồng ý sinh con cho người mà mình không yêu.


Nhưng mà Giang Hạ lại gật đầu chắc nịch: “Vâng ạ, giữ lại, mặc dù con không có tình cảm gì với ba đứa nhỏ, nhưng mà không biết tại sao tình cảm với đứa nhỏ trong bụng vẫn còn đó, mà ngày hôm qua con có viết trên lá thư rằng con phải chăm sóc thật tốt cho con mình. Từ trong lời nói này, con có thể cảm nhận được con của ngày hôm qua yêu đứa bé đến cỡ nào, cho nên con muốn giữ nó lại.”


Cô nói rất nghiêm túc.


Mẹ Giang thở dài: “Vậy thì giữ lại đi, từ đầu cũng đã nói là một nhà bốn người, cũng không thể giữa chừng biến thành một nhà ba người được.”


“Vâng ạ.” Giang Hạ gật đầu: “Cảm ơn mẹ.”


Mẹ Giang buồn cười lắc đầu.


Thôi được rồi, Hạ muốn giữ thì cứ giữ thôi.


Bây giờ, Hạ đã không yêu Phàm nữa, cho dù sau này có nhìn thấy đứa bé này thì cũng sẽ không bởi vì nhớ tới Phàm mà đau lòng khổ sở.


Cho nên, đứa bé này đã không còn ảnh hưởng tới Hạ.


Hơn nữa, tuổi của bà và ba Hạ đã lớn, cũng rất muốn có thể ôm cháu, nhất là mỗi khi nhìn thấy hai đứa con của Vy Vy, bà lại càng muốn hơn nữa.


Cho nên, giữ đứa bé lại cũng không phải là chuyện xấu.


“Được rồi, Hạ, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi ra ngoài tìm ba con nói tình huống của con cho ba con biết, tránh sau này ông ấy biết rồi lại lo lắng.” Mẹ Giang dịu dàng vuốt tóc Giang Hạ.


Giang Hạ đáp lời: “Vâng ạ, mẹ đi đi.”


Mẹ Giang mỉm cười đi ra ngoài.


Sau khi bà ra ngoài, Giang Hạ lấy điện thoại ra gọi cho Tống Vy.


Cô đã quên Kiều Phàm, nhưng mà không quên Tống Vy, cho nên tình huống này của cô cũng là loại mất trí nhớ có chọn lọc.


Tống Vy bắt máy rất nhanh, giọng cô liền truyền đến: “Hạ.”


“Vy Vy.” Giang Hạ nói: “Tớ có chuyện muốn nói cho cậu biết.”


“Chuyện gì vậy?” Tống Vy ở đầu dây bên kia đang đánh giá bản thiết kế cho các thí sinh trong nhóm gửi tới cô, vừa xem xét vừa hỏi.


Hạ cắn môi, sau khi im lặng mấy giây, lúc này mới trả lời: “Tớ… đã tự thôi miên mình, quên đi người tên là Kiều Phàm.”


Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên lại không có âm thanh.


Một lúc lâu sau, Tống Vy mới phản ứng được Giang Hạ nói cái gì, cô giật mình đứng phắc dậy: “Cậu nói cái gì chứ, cậu… cậu thôi miên mình để quên đi Phàm?”


“Cái gì chứ?” Trần Châu Ánh ngồi bên cạnh chăm chú làm việc nghe nói như thế cũng kinh ngạc không chịu được, bất ngờ đến nỗi phun ra tiếng địa phương.


Tống Vy lắc đầu, tim đập thình thịch, sắc mặt nghiêm túc: “Hình như là Hạ đã quyết định một chuyện rất lớn, cậu chờ tớ hỏi cho rõ ràng đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK