Vú em này được tuyển dụng, đặc biệt chịu trách nhiệm cho An An uống sữa.
Tống Vy sinh non, sau khi sinh An An, An An liền vào viện nằm trong lòng ấp, cả người giám hộ cũng không thể đến gần, cho nên không có cách nào cho An An uống sữa, chỉ có thể tiêm sữa.
Bây giờ An An đã hoàn toàn ra khỏi lồng ấp, được xuất viện, dĩ nhiên cần phải tìm vú em có chuyên môn phụ trách cho An An uống sữa, cũng để chăm sóc An An sau này.
Dù sao anh và Tống Vy đều có sự nghiệp của riêng mình, không thể chuyên tâm chăm sóc con.
“Vâng, anh Đường.” Vú em nghe lời dặn dò của Đường Hạo Tuấn, cẩn thận đón An An, ôm An An đi vào trong phòng ngủ.
Tống Dĩnh Nhi cũng nhảy nhót đi theo.
Bé rất thích em trai, hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đều ở bên cạnh em trai.
Tống Hải Dương không đi theo.
Cậu thấy mình là con trai, làm sao có thể đi xem người khác cho em bú được chứ.
Cho nên đợi ở bên ngoài, cậu và Đường Hạo Tuấn nhìn camera xem Tống Vy tranh tài.
“Ba ơi, là mẹ kìa.” Tống Hải Dương chỉ vào cô gái xinh đẹp nhất trên màn hình tivi to lớn trước mặt, vui vẻ nói.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn cũng nhìn chằm chằm vào cô gái đó, khẽ gật đầu: “Ba thấy rồi.”
“Mẹ thật là xinh đẹp, mẹ là người đẹp nhất trên đời này.” Tống Hải Dương làm động tác toàn thế giới, sau đó hai bàn tay nhỏ lại nâng cằm, vui vẻ khen Tống Vy trên tivi.
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Con nói đúng.”
Mặc dù dùng từ xinh đẹp nhất trên toàn thế giới để hình dung thì có hơi khoa trương.
Nhưng mà trong lòng hai ba con bọn họ, Tống Vy đúng là người xinh đẹp nhất.
Anh tin là trong lòng cô, ba con bọn họ cũng giống như thế.
Lúc này, Tống Vy đang đứng cạnh người mẫu, dùng thước dây đo số đo dáng người của người mẫu.
Trần Châu Ánh ở bên cạnh cũng vậy, đang đo vòng cổ và cổ tay cho người mẫu.
Đứng đo một hồi, bỗng nhiên Tống Vy cảm nhận được cái gì đó, cô dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên nhìn camera trên đỉnh đầu.
Trần Châu Ánh đã nhận ra hành động của cô, cũng ngẩng đầu theo nhìn một chút, sau khi không thấy gì thì tò mò hỏi: “Vy Vy, sao vậy, cậu nhìn cái gì đấy?”
“Tớ cảm thấy hình như là có người đang nhìn mình.” Tống Vy chớp chớp mắt.
“Đang nhìn cậu hả?” Trần Châu Ánh nhíu mày, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn camera: “Không phải là có tên biến thái nào đó chứ?”
“Làm gì có biến thái chứ.” Tống Vy bó tay.
Trần Châu Ánh trêu chọc: “Sao không có được chứ, nhan sắc cậu xinh đẹp như thế, biến thái nhìn chằm chằm cậu nhiều là đằng khác. Tớ vẫn luôn không nói cho cậu biết, có rất nhiều nhà thiết kế thích cậu đó, nam có nữ có.”
“Đừng có nói bậy.” Tống Vy giận dỗi đẩy cô ra, sau đó lại quay về chủ đề: “Nếu như tớ đoán không lầm, chắc là Hạo Tuấn đang nhìn tớ.”
“Cái gì? Chồng cậu đang nhìn cậu sao?” Đôi mắt của Trần Châu Ánh mở to ngạc nhiên.
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Có lẽ là vậy.”
“Sao cậu biết?” Trần Châu Ánh nghiêng đầu, có thể thấy rõ là cô ấy đang không hiểu.