Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1041


Tống Vy nghe giọng nói vui mừng kích động của hai vợ chồng Tống Huy Khanh ở đầu dây bên kia, đôi môi đỏ không khỏi nhếch lên.


Xem ra, vợ chồng Tống Huy Khanh quả thật không biết Tống Huyền lúc đầu là giả chết, Tống Huyền về sau cũng chưa từng liên lạc với bọn họ.


Thật là mỉa mai.


Đứa con gái bọn họ cưng chiều, vậy mà không hề tin tưởng bọn họ, kế hoạch giả chết cũng không nói cho bọn họ, thậm chí về sau lấy thân phận Tô Huyền về nước cũng chưa từng nghĩ sẽ đi nhận bọn họ.


Cô cũng biết Tống Huy Khanh vui như vậy là vì điều gì, nhưng Tống Huy Khanh thật sự chỉ có thể trông cậy vào Tống Huyền sao?


Trước tiên không nói chuyện Tống Huyền bây giờ lại vào bệnh viện tâm thần, cho dù không vào, sợ cũng không thể gặp và báo hiếu được Tống Huy Khanh.


Ha, Tống Huy Khanh đã định sẵn già sẽ không nơi nương tựa, đây là báo ứng của ông ta khi lúc đầu phản bội mẹ, không cần chị em bọn họ.


“Đúng rồi Vy, Huyền bây giờ đang ở đâu?” Tống Huy Khanh sau khi bình tĩnh lại thì hỏi.


Ông ta nôn nóng muốn biết vị trí của Tống Huyền.


Ngay cả Tô Thu ở một bên, cũng dựa sát điện thoại để nghe.


Tống Vy vén tóc: “Cô ta ấy à, cô ta ở bệnh viện tâm thần.”


Giọng nói nhẹ nhàng khiến vợ chồng Tống Huy Khanh cả người cứng đờ.


“Bệnh viện tâm thần sao?” Tống Huy Khanh có chút không dám tin.


Tống Vy gật đầu: “Không sai.”


“Huyền tại sao lại ở bệnh viện tâm thần?” Tống Huy Khanh hỏi.


Tô Thu còn trực tiếp giật điện thoại của ông ta, giận dữ gào vào trong điện thoại: “Tống Vy, có phải là cô không, có phải cô đưa Huyền vào không, đồ mất dạy, tôi biết cô không có lòng tốt, trái tim của cô thối nát rồi!”


Nghe tiếng mắng chửi của Tô Thu, vẻ mặt Tống Vy lạnh nhạt, trong lòng thậm chí có chút buồn cười: “Trái tim tôi thối nát sao? Dì nói không sai, trái tim của tôi đã thối nát, chỉ cần khiến Tống Huyền không sống tốt thì tôi vui vẻ, trái tim thối nát rồi tôi cũng bằng lòng.”


“Cô…” Tô Thu tức tới nỗi cả người run bần bật.


“Được rồi.” Tống Huy Khanh cầm lại điện thoại: “Tiểu Vy, con nói cho ba biết, Huyền có phải bị con đưa vào không, con tại sao phải làm như vậy?”


“Tại sao ư? Không có tại sao cả, tôi chỉ là làm chuyện nên làm mà thôi, khi Tống Huyền ở trong nước thì ở bệnh viện tâm thần, nếu bây giờ cô ta chưa chết, vậy đương nhiên nên quay về bệnh viện tâm thần.” Tống Vy chớp mắt, nói với vẻ vô tội.


Tống Huy Khanh cũng bị chọc tức tới mức không nói thành lời, một lúc sau mới phát ra tiếng: “Được, vậy con nói cho ba biết, Huyền bây giờ ở bệnh viện tâm thần nào được chứ?”


“Không được, đây là bí mật, vì để Tống Huyền cố gắng tiếp nhận điều trị không bị làm phiền, cho nên tôi sẽ không nói.” Tống Vy mỉm cười, sau đó cúp máy.


“Ai?” Đường Hạo Tuấn lau mái tóc đang ướt, mặc áo choàng tắm rộng đi từ phòng tắm ra, hỏi.


Tống Vy cũng không giấu anh, để điện thoại xuống rồi đáp: “Tống Huy Khanh.”


“Vì chuyện của Tống Huyền sao?” Đường Hạo Tuấn cắp chiếc khăn trên cổ, đi tới trước quầy bar cầm một chai rượu vang rồi mở ra, rót một ly.


Tống Vy gật đầu: “Đúng, hỏi em Tống Huyền có phải thật sự còn sống không, đang ở đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK