Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 139

Tống Vy nhún vai, không có ý trả lời.

Giang Hạ lau nước mắt trên khóe mắt, giễu cợt: “Trời ơi, cười đau bụng chết luôn rồi, Tống Huyền, cô nhận nhầm người mà còn không biết, còn muốn hợp tác với anh Lục!”

“Cô có ý gì?” Trong lòng Tống Huyền khẽ hồi hộp.

Nhận nhầm người?

Chẳng lẽ… Tống Huyền lập tức nhìn thư ký Lý, giọng nói bén nhọn hỏi: “Anh không phải là anh Lục!”

“Tôi là thư ký của anh Lục.” Thư ký Lý cười.

Tống Huyền nắm chặt tay hét lớn: “Anh không phải anh Lục, sao không nói sớm?”

Khiến cô ta mất mặt trước Giang Hạ và Tống Vy.

Thư ký Lý rất vô tội: “Này cô, không phải tôi không nói, mà là cô không cho tôi cơ hội nói. Tôi hai lần đều bị cô chen ngang. Tôi có thể nói gì?”

“Đúng vậy.” Giang Hạ phụ họa theo: “Là do cô tiến vào mà không hỏi rõ ràng, bây giờ còn trách người khác, cũng không ngẫm lại xem mình có sai không. Người như cô, ai dám hợp tác.”

Thư ký Lý liên tục gật đầu: “Cô Giang nói đúng. Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể hợp tác với cô được.”

“Tại sao?” Tống Huyền không cam tâm, nhíu mày sâu đến mức có thể giết một con muỗi.

Thư ký Lý chỉ về phía Tống Vy: “Bởi vì chúng tôi đã quyết định hợp tác với cô Tống này rồi.”

“Cái gì?” Tống Huyền cao giọng, tức giận nhìn Tống Vy.

Tống Vy nhìn lại cô ta và mỉm cười.

Nụ cười này rơi vào mắt Tống Huyền như vừa khoe khoang vừa khiêu khích cô ta.

Vẻ mặt cô ta tức giận vặn vẹo, cô ta nắm chặt quai túi, xoay người đi ra ngoài.

Cô ta sẽ không để yên, nhất định sẽ cho Tống Vy biết, kết cục của việc cướp đi việc hợp tác của cô ta.

Còn anh Lục kia nữa, cô ta cũng sẽ khiến anh ta phải hối hận vì quyết định hôm nay.

“Vy Vy, nhìn bộ dạng chua ngoa đố kỵ của cô ta kìa, xấu thật!” Giang Hạ nhìn về phía Tống Huyền đang rời đi, nói với Tống Vy.

“Được rồi, cô ta là loại người nào, cậu còn không biết sao? Kệ cô ta.” Tống Vy đặt tách trà xuống, đứng dậy cười với thư ký Lý: “Thư ký Lý, chúng tôi sẽ đợi anh đến studio ngày mai, vậy chúng tôi đi trước đây.”

“Được, hai người đi từ từ.” Thư ký Lý chủ động đi tới mở cửa cho họ.

Giang Hạ đỡ Tống Vy ra ngoài, chuẩn bị đến phòng y tế để khám chân.

Khi đi đến thang máy, hai người phát hiện Tống Huyền vẫn chưa rời đi, đang đứng trước thang máy gọi điện thoại.

Nhìn thấy bọn họ tới, Tống Huyền có vẻ sợ hãi, vội vàng cúp điện thoại.

Thấy vậy, Giang Hạ nheo mắt lại: “Ai yo, thấy chúng tôi đến thì cúp điện thoại. Chẳng lẽ đã làm chuyện trái lương tâm gì?”

“Không liên quan tới cô!” Tống Huyền lớn tiếng phản bác.

Vừa hay lúc này cửa thang máy mở ra, cô ta nhấc chân định bước vào.

Giang Hạ sa sầm mặt, ngăn cô ta lại: “Đứng lại!”

Tống Huyền vô thức dừng lại, quay người: “Làm gì?”

“Làm gì? Đương nhiên là để tính sổ rồi!” Giang Hạ cười lạnh hai lần, đỡ Tống Vy đến bên cạnh tường: “Vy Vy, đứng đây đi.”

Tống Vy biết cô ta định làm gì, ừ một tiếng, chống tay vào tường để chống đỡ cơ thể.

Giang Hạ thấy Tống Vy đứng vững, buông cô ra đi về phía Tống Huyền, vung tay lên tát.

Một tiếng tát mạnh, Tống Huyền bị tát đến choáng váng, cô ta che mặt một hồi mới phản ứng lại, trợn mắt không tin: “Cô dám đánh tôi?”

Tống Vy không ngờ Giang Hạ lại hung dữ như vậy, nghe tiếng tát giòn giã, cũng có thể tưởng tượng được Giang Hạ đã dùng sức như thế nào.

“Người đáng đánh chính là cô, cô dám đổ dầu bên ngoài phòng vệ sinh làm cho Vy Vy ngã, tôi mới đánh cô đấy.” Giang Hạ lắc bàn tay đau nhức.

Trong mắt Tống Huyền hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta sớm bình tĩnh lại: “Cô dựa vào đâu mà nói là do tôi? Cô có chứng cứ gì không?”

“Bằng chứng ở trong túi xách của cô đó!” Tống Vy đưa tay chỉ vào túi của Tống Huyền.

Hai mắt Giang Hạ sáng lên, lúc Tống Huyền không để ý, giật lấy túi xách của cô ta.

“Cô muốn làm gì, trả lại túi cho tôi!” Sắc mặt Tống Huyền thay đổi, lớn tiếng gào thét.

Giang Hạ mặc kệ cô ta, mở khóa kéo, đổ đồ bên trong ra.

“Chính là cái này.” Giang Hạ cúi xuống nhặt một cái lọ nhỏ trên mặt đất đưa tới trước mặt Tống Huyền: “Là chai tinh dầu này, bây giờ còn muốn cãi nữa không.”
Chương 140

Đồng tử Tống Huyền co rút lại, sắc mặt tái nhợt, đưa tay muốn giật lấy.

Giang Hạ xoay một vòng, tránh né cô ta: “Muốn cướp, không có cửa đâu.”

“Chết tiệt!” Tống Huyền hai mắt đỏ bừng khi bị đùa bỡn, nghiến răng nghiến lợi muốn bắt lấy mặt của Giang Hạ.

“Giang Hạ, cẩn thận!” Tống Vy biết Tống Huyền đang bị chọc tức, chuẩn bị ra tay, cô nhíu mày, nhanh chóng nhắc nhở.

“Đừng lo, cô ta không đánh được tớ đâu!” Giang Hạ cười tự tin, ném chai tinh dầu cho Tống Vy, xắn tay áo, muốn cùng Tống Huyền khiêu chiến.

Hai người lao vào đánh nhau, vò đầu bứt tóc, Tống Vy lo lắng không thôi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hạ bị móng tay sắc nhọn của Tống Huyền cào hiện lên vài vết máu, lo lắng nói: “Giang Hạ, đừng đánh cô ta nữa!”

“Không được, nếu hôm nay tớ không đánh ngã cô ta, tớ sẽ không mang họ Giang.” Giang Hạ lúc này cũng đỏ bừng mặt, nói thế nào cũng không dừng lại.

Tống Vy sợ cứ như vậy, cô ta sẽ bị thương, đành bất lực, chống tường đi tới khuyên nhủ.

Kết quả là ngay khi vừa bước một chân lên, cơ thể mất trọng tâm và đổ về phía trước.

Vẻ mặt cô đầy kinh hãi, ngay lúc thân thể chuẩn bị tiếp đất thì một cánh tay đột nhiên từ phía sau duỗi ra, ôm lấy thắt lưng của cô, đưa cô về phía sau.

Lưng Tống Vy đụng vào lồng ngực rắn chắc, hương thơm bạc hà quen thuộc khiến cô nhận ra ai đang ở phía sau mà không cần phải ngoái đầu nhìn lại.

Đường Hạo Tuấn!

Đường Hạo Tuấn cau mày, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Vy, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”

“Tôi không sao, cảm ơn Tổng giám đốc Đường đã cứu tôi.” Tống Vy lắc đầu, không quan tâm tại sao anh lại ở đây, cô siết chặt tay, lo lắng nhìn hai người phụ nữ trước mặt: “Tổng giám đốc Đường, anh mau đến cản hai người họ lại!”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, liếc mắt nhìn Tống Huyền và Giang hạ đang đánh nhau: “Dừng tay!”

Nghe thấy giọng nói của anh, Tống Huyền lập tức dừng lại.

Giang Hạ thấy cô ta ngừng đánh, cũng rút tay về, nhưng vẫn không quên khiêu khích: “Sao, không đánh nữa? Nhận thua rồi?”

Tống Huyền nhìn Giang Hạ đầy dữ tợn, không đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.

Nhìn thấy anh đang đứng cùng Tống Vy, tay còn ôm eo Tống Vy, vẻ mặt trở nên hung hăng: “Hạo Tuấn, các người làm gì vậy, sao anh lại ôm cô ta!”

Tống Huyền ghen tị chỉ vào Tống Vy.

Tống Vy giật mình, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang được Đường Hạo Tuấn ôm chặt, vội vàng đẩy tay Đường Hạo Tuấn ra.

Không có cánh tay của Đường Hạo Tuấn chống đỡ, cô không thể đứng vững bằng một chân, cơ thể lại bắt đầu run rẩy.

“Giang Hạ.” Tống Vy đưa tay về phía Giang Hạ.

Giang Hạ lập tức hiểu ý cô, tiến lên một bước đỡ lấy cô.

Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.

Thấy cô không sao cả, bàn tay đang ở trên không trung của Đường Hạo Tuấn chậm rãi nắm chặt thành quả đấm, cuối cùng bỏ vào trong túi quần.

Tống Huyền đi tới chỗ Đường Hạo Tuấn, ngẩng đầu lên, nhìn anh như sắp khóc: “Nói đi Hạo Tuấn, sao anh lại ôm cô ta!”

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, có chút không kiên nhẫn đáp: “Cô ấy bị thương ở chân.”

“Cho dù chân bị thương, cũng không đến lượt anh giúp. Anh là vị hôn phu của em. Anh đang ôm phụ nữ khác trước mặt em. Anh đặt em ở đâu?” Tống Huyền cắn môi oán trách.

Đường Hạo Tuấn nhăn mày thành một đường, đang muốn nói gì đó.

Thì Giang Hạ đã cướp lời: “Này, cô cũng quá hẹp hòi rồi đấy, Tổng giám đốc Đường đã nói là chân của Vy Vy bị thương nên lúc đứng không được vững, vì thế mới có ý tốt đỡ cô ấy, dù sao cũng không có chuyện gì khác, cô có nhất thiết phải bày cái bộ dạng như bọn họ làm chuyện có lỗi với cô không vậy? Vả lại, cũng do cô nên chân của Vy Vy mới bị thương lại còn, đỡ một cái cũng coi như thay vị hôn thê là cô chuộc lỗi thôi!”

“Cô…”

Tống Huyền thẹn quá hóa giận, đang muốn phản kích thì Đường Hạo Tuấn đột nhiên đẩy cô ta ra, cúi đầu xem xét cẩn thận chân của Tống Vy, cuối cùng tầm mắt chuyển thẳng lên mặt cô: “Là Tống Huyền?”

Đôi môi đỏ mọng của Tống Vy khẽ cong lên, đáp ừm một tiếng.

Quanh người Đường Hạo Tuấn lập tức phủ đầy khí lạnh, thình lình quay sang nhìn về phía Tống Huyền.
Chương 141

Vẻ mặt Tống Huyền thoắt cái trở nên trắng bệch, ra sức phủ nhận: “Hạo Tuấn, anh đừng nghe bọn họ nói lung tung, không có chuyện đó đâu.”

“Cái gì gọi là không có chuyện đó đâu, cô vì muốn chúng tôi không đấu thầu thành công mà đổ đầy tinh dầu ra bên ngoài toilet, làm Vy Vy trượt chân ngã sấp mặt, mà đây chính là bằng chứng nhá.” Giang Hạ khuơ tinh dầu trên tay Tống Vy cho Đường Hạo Tuấn xem.

Đường Hạo Tuấn vừa nhìn đã nhận ra ngay đó xác thực là của Tống Huyền, bởi vì trước đây anh đã từng thấy qua.

Hơn nữa, thương hiệu của tinh dầu này cũng là loại Tống Huyền thích nhất.

“Những điều họ nói có thật không?” Đường Hạo Tuấn mím môi thành một đường thẳng tắp, dùng ánh mắt không chút cảm xúc nhìn chòng chọc Tống Huyền.

Đối diện với một Đường Hạo Tuấn như vậy, trái tim Tống Huyền đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài, đảo mắt nhìn trước ngó sau không dám nhìn thẳng vào anh: “Đương…đương nhiên không phải, người dùng tinh dầu nhiều không đếm xuể, ai nói là tinh dầu ở ngoài toilet cứ nhất định phải là tôi làm.”

“Thế thử làm giám định xem sao?” Mí mắt Tống Vy hơi nâng lên, bớt chợt lên tiếng.

Đường Hạo Tuấn dẫn đầu nói: “Được, thế thì cho người kiểm nghiệm xem tinh dầu ở ngoài toilet với cái này có phải là một không.”

“Ý kiến hay đó.” Mắt Giang Hạ sáng lên, “Chỉ cần kiểm ra hai thứ đó là cùng loại thì Tống Huyền cô không rửa sạch tội đâu.”

Tống Huyền nghe đến đây thì hai chân mềm oặt, đặt mông ngồi la liệt dưới đất.

Bộ dạng này của cô ta cũng nói lên cô ta đã thừa nhận tội ác của mình rồi.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn băng lãnh: “Cô đúng là tính nào tật đấy.”

“Hạo Tuấn…” Tống Huyền nhìn anh da diết.

Hai mắt Đường Hạo Tuấn híp lại tỏa ra nguy hiểm: “Cút!”

Thân mình Tống Huyền tức khắc run rẩy, vội vã bò dậy, vớ lấy cái túi lảo đảo lao vào thang máy.

Giang Hạ thấy cô ta bỏ đi thì thấy bất mãn: “Tổng giám đốc Đường , anh cứ để cô ta đi vậy à, cô ta đã hãm hại Vy Vy, anh không định xử lí cô ta sao?”

Tống Vy thấy vậy cũng liếc mắt nhìn anh.

Trên mặt Đường Hạo Tuấn đã tản bớt ý lạnh: “Tôi sẽ cho các cô một câu trả lời hài lòng.”

“Thật không, vậy chúng tôi đành mỏi mắt mong chờ.” Giang Hạ nghe thấy anh nói như vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn.

Tống Vy nhìn điện thoại rồi nói: “Tổng giám đốc Đường , cũng không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép đi trước.”

“Để tôi tiễn hai người.” Đường Hạo Tuấn rủ mắt nhìn xuống chân cô.

Chưa đợi Tống Vy đáp ứng, Giang Hạ đã nhanh nhảu gật đầu một cách đầy hào hứng: “Được thôi được thôi.”

“Hạ Hạ!” Tống Vy bỗng cau mày, sau đó lắc đầu với Đường Hạo Tuấn: “Không cần đâu, Tổng giám đốc Đường , chúng tôi có thể tự về được, không làm phiền anh nữa, Hạ Ha mau về thôi.”

“Ờ…” Giang Hạ đành đỡ cô quẹo sang một chiếc thang máy khác.

Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy cho đến khi cửa thang máy đóng lại, thấy khuôn mặt xa cách và khách sáo đó của Tống Vy, bàn tay đút trong túi quần của anh không khỏi cuộn chặt lại.

Cô cố ý giữ khoảng cách với anh!

Tuy biết rõ nguyên nhân vì sao cô giữ khoảng cách với mình, nhưng khi thấy cô thực sự làm vậy thì trong lòng anh lại không tránh khỏi khó chịu.

Trong thang máy, Giang Hạ nhìn Tống Vy nói: “Vy Vy à, sao tớ có cảm giác cậu đối với Tổng giám đốc Đường cứ lạnh nhạt sao ý, hai người các cậu xảy ra chuyện gì phải không?”

Tròng mắt Tống Vy lóe lên một cái, cười nhàn nhạt: “Vốn tớ với anh ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thông thuờng, nhưng bây giờ cấp trên cấp dưới cũng chả phải, chỉ được coi là hai người có quen biết mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì được.”

“Thế nhưng tớ cứ cảm thấy giữa hai người các cậu sao sao ấy, có vẻ như cậu đang giữ khoảng cách với anh ta thì phải.” Giang Hạ phe phẩy mái tóc ngắn của mình.

Tống Vy gật đầu: “Không sai, anh ấy dù gì cũng đã có vị hôn thê rồi, chẳng lẽ tớ không nên giữ khoảng cách sao?”

“Cái này…” Giang Hạ nghẹn họng trong phút chốc.

Tống Vy chỉ vào mặt cô: “Thôi được rồi, cứ tơn hớt chuyện của tớ với Tổng giám đốc Đường, cậu lo mà nhìn mặt của mình đi, cẩn thận không lại để lại sẹo đó.”

“Gì cơ?” Giang Hạ vừa nghe đến đây thì gấp gáp lôi một chiếc gương nhỏ ở trong túi ra soi.
Chương 142

Lập tức nhìn thấy trên mặt mình có mấy vết ứ đỏ vì bị Tống Huyền xiết cào mà khóc thét không thôi.

Tống Vy nhanh trí bịt chặt tai mình: “Cậu làm gì thế!”

Giang Hạ tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu: “Con khốn đó dám cào mặt tớ thành bộ dạng này, quá tởm lợn!”

Tống Vy nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Đáng đời, cậu mà có tư cách nói câu đấy à, cậu cũng liên tục chào hỏi mặt cô ta đấy thôi, chiến tích trên mặt cô ta cũng không ít hơn cậu là bao đâu, thôi nào, thang máy đến nơi rồi, đến phòng khám xem sao.”

“Ừm ok.” Giang Hạ gật đầu như gà mổ thóc, cất gương lại rồi đỡ cô cùng nhau ra khỏi thang máy.

Khám mặt với chân xong thì loáng cái đã đến chiều rồi.

Giang Hạ đưa Tống Vy trở lại bệnh viện, sau đó đến văn phòng làm việc.

Lưu Mộng thấy Tống Vy bị thương mà xót chảy cả nước mắt: “Tống Huyền chết tiệt kia dám hại con thành ra thế này.”

Tống Vy hé miệng cười an ủi: “Không sao đâu mẹ, mấy hôm nữa khác khỏi ấy mà.”

Bác sĩ nói chân của cô bị trật khớp nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị dãn dây chằng một chút nên nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi ngay.

Lưu Mộng đỡ cô từ từ ngồi xuống, hờn trách: “Bây giờ chắc mẹ không thể để bọn con lọt khỏi mí mắt mình được nữa, sẩy một cái ra là đủ chuyện ngoài ý muốn.”

Tống Vy tự thấy mình đuối lý, bèn cúi thấp đầu: “Thôi mà mẹ, đừng nhắc đến mấy cái này nữa, tình hình Tống Hải Dương hôm nay thế nào rồi ạ?”

“Tốt lắm con ạ, sáng nay còn ra ngoài đi dạo được một lúc, nãy vừa uống thuốc rồi ngủ rồi.” Lưu Mộng đưa cho cô một ly nước pha mật ong.

Tống Vy đưa tay nhận lấy rồi uống một ngụm, tầm mắt lướt qua cậu nhóc đang nằm trên giường bệnh, tràn ngập sự cưng chiều.

Lúc này, phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Lưu Mộng đứng dậy ra mở cửa, khi trở lại xuất hiện thêm một người mặc áo blouse trắng đi đằng sau, Kiều Phàm.

Kiều Phàm đang muốn lên tiếng chào hỏi Tống Vy thì chợt nhìn thấy bàn chân phải bị quấn băng chằng chịt của cô, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt anh ta nhất thời trở nên cứng ngắc: “Vy Vy, chân của em bị làm sao thế?”

“Bong gân ấy mà.” Tống Vy cười đáp lại một cách qua quýt.

Lưu Mộng hừ một tiếng: “Còn không phải tại con bé Tống Huyền đó à, vì muốn Vy Vy rút khỏi buổi đấu thầu mà cố ý rải tinh dầu bên ngoài toilet làm hại Vy Vy bị ngã, quả đúng là đáng trách!”

“Tống Huyền…” Kiều Phàm thấp giọng thầm lặp lại cái tên này một lần nữa, sâu trong con ngươi đằng sau lớp kính đó xẹt qua một tia hàn quang, không khỏi khiến người khác rét run nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa ấm áp như bình thường: “Bác sĩ nói sao?”

“Không có gì đáng ngại, không chạy nhảy linh tinh là được.” Tống Vy sờ nhẹ vào chân mình rồi đáp.

Kiều Phàm gật đầu, đặt hoa quả mà mình mang đến xuống: “À đúng rồi Vy Vy, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn bàn với em.”

“Anh cứ nói.” Tống Vy nhìn anh ta.

Kiều Phạm ngồi xuống bên cạnh cô: “Chả là thế này, một bệnh nhân của tôi ở bên nước ngoài đã hồi phục sức khỏe nên muốn tổ chức đám cưới, có mời tôi đến tham dự, khổ nỗi tôi đi một mình lại quá nhàm chán nên muốn mời em đi cùng cho vui.”

“À thế à, nhưng tình hình bây giờ của tôi anh cũng biết rồi đấy, tôi vốn dĩ…”

“Đi đi.” Lưu Mộng bưng một đĩa hoa quả đã được rửa sạch lại gần, cắt lời khước từ của Tống Vy.

Tống Vy nhăn mày: “Mẹ, con nào đi nổi, tình huống của Hải Dương…”

“Chỗ Hải Dương đã có mẹ lo, em trai con biết Hải Dương bị tai nại xe nên đặc biệt dặn mẹ ở trong nước chăm con một khoảng thời gian, vì chuyện của Hải Dương mà gần đây con phải chịu áp lực nhiều rồi, đi cùng Kiều Phàm một chuyến cho khuây khỏa cũng tốt.” Lưu Mộng cầm hai trái đưa cho cô và Kiều Phàm mỗi người một quả.

Kiều Phàm nhận quả, sau đó nói một tiếng cảm ơn rồi bắt đầu phụ họa theo lời của Lưu Mộng: “Bác gái nói đúng lắm, Vy Vy, cứ coi như đi du lịch thôi, mấy hôm xong về.”

Tống Vy bất lực nhìn hai người trước mặt, cuối cùng đành lắc đầu cười trừ: “Hai người đã nói đến thế rồi, con còn có thể từ chối được sao?”

Trên mặt Kiều Phàm lộ một tia mừng rỡ: “Vy Vy, em đồng ý rồi?”

Tống Vy ừm một tiếng.

“Vậy tốt quá rồi, đến lúc đó tôi đến đón em nhé.” Kiều Phàm lập tức bỏ trái táo xuống, đứng dậy.

Tống Vy gật đầu: “Được.”
Chương 143

Sau khi anh ta rời đi, Lưu Mộng cầm trái táo anh ta để xuống ban nãy để gọn lại vào trong đĩa: “Thằng nhóc này đúng là có lòng, ngay cả đi ăn cưới cũng không quên đưa con đi cùng.”

Tống Vy gặm táo rôn rốt, nói: “Thực ra còn chả có tí hứng thú nào với việc tham dự lễ cưới của người khác, con thà để anh ta tìm Giang Hạ đi cùng còn hơn là dẫn con đi.”

Khóe miệng Lưu Mộng giật giật: “Thật không biết con ngốc thật hay là giả ngốc nữa, rõ là lúc ở bên Đường Hạo Tuấn một phát là cảm giác được ngay, còn đến lượt Kiều Phàm sao lại chậm chạp thế chứ?”

“Dạ?” Tống Vy mờ mịt mở to mắt: “Mẹ đang nói gì thế, con chả hiểu gì cả.”

Lưu Mộng thấy vậy trợn trắng mắt: “Không có gì, nghe không hiểu là đúng rồi, con mà hiểu thì mẹ chỉ sợ ngay cả bạn bè với Kiều Phàm cũng không làm được.”

Nói xong, bà dí một cái lên trán Tống Vy sau đó vào nhà vệ sinh.

Tống Vy xoa xoa cái trán bị đau của mình, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Song cũng không mấy bận tâm, dơ tay xử lí nốt phần táo còn thừa rồi cầm khung vẽ bắt đầu phác họa bản thiết kế.

Ngày hôm sau.

Giang Hạ đến bệnh viện đón Tống Vy rồi chuẩn bị qua phòng làm việc kí hợp đồng cùng thư kí Lý.

Khi cô ta đến, khuôn mặt tràn ngập hào hứng: “Vy Vy, cho cậu biết một tin tốt này.”

Tống Vy đang ăn sáng, thấy cô ta nói vậy thì ngước đầu lên nhìn: “Tin gì thế?”

“Đương nhiên là về Tống Huyền rồi, Tổng giám đốc Đường quá ngầu luôn ý, hôm qua anh ấy có nói là sẽ xử lí Tống Huyền đó mà ngay lập tức hôm nay rộ tin Tống Huyền bị gãy một cái chân, Tổng giám đốc Đường quả đúng là nhanh gọn lẹ, kết quả này tớ rất hài lòng.” Giang Hạ kích động quơ nắm đấm không ngớt.

Tống Vy trái lại không vui nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ ngưng trọng.

“Tống Huyền bị gãy một bên chân?”

“Chuẩn luôn, sáng nay tớ xem tin tức nên mới biết, nói là có một công nhân vệ sinh phát hiện Tống Huyền bị đánh gãy chân ở một con hẻm.”

Tống Vy lập tức bỏ đũa xuống, cầm điện thoại tìm kiếm những tin tức mà cô ta nói.

Rất nhanh, đã tra ra kết quả.

Tống Vy lướt nhanh như gió, xem hết tin tức, đầu mày lại càng nhíu chặt hơn: “Không đúng!”

“Gì hả?” Giang Hạ nhìn cô với vẻ nghi hoặc.

Tống Vy đặt điện thoại xuống, nói: “Đó không phải là Tổng giám đốc Đường làm.”

“Há?” Giang Hạ kinh ngạc: “Không phải Tổng giám đốc Đường ?”

Tống Vy gật đầu: “Theo như hiểu biết của mình về Đường Hạo Tuấn thì dù anh ấy có thành kiến với Tống Huyền thì cũng không bao giờ động tay động chân với đàn bà con gái, đó là tu dưỡng và cũng là nguyên tắc của anh ấy.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng nếu anh ta không muốn tự mình ra tay thì cũng có thể sai người dưới làm mà.” Giang Hạ bĩu môi, không cho là vậy.

Tống Vy cạn lời xoa xoa ấn đường: “Cậu chưa hiểu ý của tớ rồi, ý của tớ là anh ấy không những không đánh đàn bà mà kể cả người dưới của mình thì anh cũng không cho phép, hơn nữa, cậu có thấy vụ này có rất nhiều sơ hở không.”

“Sơ hở gì?” Giang Hạ lắc đầu.

Tống Vy nhếch môi: “Chính là con hẻm đó, nếu quả thật là Tổng giám đốc Đường đánh gãy chân Tống Huyền thì sao phải động thủ ở ngoài con hẻm? Còn phải đăng tin cho cả thiên hạ biết nữa.”

Nhắc đến điểm này, Giang Hạ thoáng chốc như hiểu ra điều gì, vỗ bàn bùm bụp: “Đúng rồi, với năng lực của Tổng giám đốc Đường coi như muốn khử Tống Huyền chăng nữa thì cũng có thể làm cho thần không biết quỷ không hay, không người nào biết, chứ đừng có nói là chỉ đánh gãy một cái chân, Tổng giám đốc Đường hoàn toàn có thể đứng trước mặt ba cậu để ra tay nữa mà, mắc mớ gì phải đánh ở bên ngoài.”

“Điều này chỉ có thể nói người ra tay không phải Tổng giám đốc Đường , đó là một người khác.” Tống Vy vuốt ve mặt sau của chiếc điện thoại, nói.

“Thế là ai được nhỉ?” Giang Hạ vuốt vuốt cằm.

Tống Vy dựng bả vai: “Ai biết, mặc kệ là ai thì chốt lại một câu chắc là người nào đó ngứa mắt Tống Huyền, Tống Huyền bị gãy chân cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ yên bình được một khoảng thời gian, đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi.”

Dứt lời, hai người rời khỏi bệnh viện, đến phòng làm việc.

Mới đến một lúc thì đã thấy thư kí Lý dẫn theo vệ sĩ đến.

“Chào buổi sáng, cô Tống.” Thư kí Lý lên tiếng chào hỏi cô.

Tống Vy cười đáp lại: “Chào buổi sáng, mời thư kí Lý ngồi.”

“Cảm ơn.” Thư kí Lý kéo ghế ngồi xuống, vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh sau lưng anh ta.
Chương 144

Giang Hạ bưng ấm trà đi vào văn phòng, rót Tống Vy và thư kí Lý mỗi người một cốc.

Thư kí Lý lấy hợp đồng từ trong túi công văn, đưa cho Tống Vy.

“Cô Tống, đây là hợp đồng mà chúng tôi đã soạn sẵn, cô xem có chỗ nào cần sửa không.”

“Được.” Tống Vy mỉm cười nhận hợp đồng.

Giang Hạ cũng đi đến phía sau cô, cùng nhau đọc.

Xem xong, Tống Vy hài lòng khép lại hợp đồng: “Không có vấn đề gì.”

“Vậy chúng ta kí tên thôi.” Thư kí Lý đưa một chiếc bút máy tinh xảo qua.

Nhìn thấy chiếc bút này, Tống Vy có chút hoảng loạn.

Giang Hạ thấy vậy đẩy cô: “Vy Vy, cậu làm sao đấy, sao lại ngẩn người thế.”

Ánh mắt Tống Vy lóe lên, hơi ngại ngùng giật giật khóe miệng: “Rất xin lỗi, nhìn thấy chiếc bút này khiến tôi liên tưởng đến một người, anh ấy dùng cũng là loại bút này.”

Bút máy mà Đường Hạo Tuấn hay dùng cũng là nhãn hiệu này.

“À, có thể mạo muội hỏi cô một câu không, đó là ai vậy?” Trong mắt thư kí Lý xẹt qua một tia sáng.

Nhưng Tống Vy không hề phát hiện, vừa kí tên vừa cười đáp: “Là cấp trên cách đó không lâu của tôi.”

Đó chẳng phải là Tổng giám đốc sao?

Thư kí Lý nhướn mày, bỗng nhiên nhớ đến lời của trợ lý Trình, cô Tống Vy trước mặt này mới là người mà Tổng giám đốc giám đốc yêu thật lòng.

Vậy lát nữa anh ta báo cáo chuyện này cho Tổng giám đốc nghe biết đâu anh cao hứng lại tăng tiền thưởng cho mình?

“Thư kí Lý, thư kí Lý?” Giang Hạ vươn tay khua khua trước mặt anh ta.

Thư kí Lý hoàn hồn: “Sao thế?”

“Chúng tôi kí tên xong rồi, đến phiên anh đó, sao lại đổi thành anh ngẩn người rồi?” Giang Hạ nghi ngờ nhìn anh ta.

Thư kí Lý chột dạ hắng giọng một cái: “Thật ngại quá, tự dưng nghĩ đến một số chuyện khác, kí tên xong rồi phải không, tôi biết rồi, vậy để tôi đóng dấu thay ông Lục.”

Dứt lời, anh ta lấy con dấu ra rồi đóng xuống.

Hợp đồng chia làm ba bản, thư kí Lý đưa một bản trong số đó cho Tống Vy rồi cầm theo hai bản khác rời khỏi.

Ra khỏi văn phòng, thư kí Lý lên một chiếc siêu xe sang trọng đỗ ở bên đường, sau đó đưa bản hợp đồng cho Đường Hạo Tuấn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần: “Tổng giám đốc, đã kí hợp đồng xong rồi ạ.”

Đường Hạo Tuấn mở mắt, đưa tay nhận lấy, tiện thể lật mấy tờ xem qua rồi đưa cho thư kí Lý: “Cầm đi, dự án đấu thầu số 8 sau đó sẽ do cậu bàn giao với bọn họ.”

“Vâng.” Thư kí Lý gật đầu.

Phó lái Trình Hiệp ngoảnh đầu nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, tôi có đôi chỗ không hiểu, sao ngài bắt buộc phải đi một vòng lớn như vậy, dùng thân phận thật đến hợp tác với nhà thiết kế Tống không phải được hơn sao, chuyện công chứ đâu phải chuyện tư, chắc cô ấy sẽ không từ chối đâu.”

“Có đấy!” Môi bạc khẽ động, nhàn nhạt nhả ra hai chữ.

Cô thuộc kiểu rất xem trọng người bên cạnh mình, nên vì bọn họ, bất luận là chuyện công hay chuyện tư thì cô ấy đều xa lánh anh.

Xong, hai lần anh làm liên lụy cô suýt mất đi tính mạng, anh thế nào cũng phải bù đắp cho cô, nhưng nếu bù đắp một cách lộ liễu chắc chắn cô sẽ không nhận, vì vậy anh chỉ có thể đưa ra hạ sách này, giấu kín thân phận.

“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn day day ấn đường.

Thư kí Lý lập tức khởi động xe rời đi.

Trên đường đi, một cuộc điện thoại gọi đến số Trình Hiệp.

Trình Hiệp nghe máy xong, có chút đau đầu nói với Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, chủ nhiệm Tống tỉnh lại, đang náo loạn muốn gặp ngài.”

“Không gặp!” Đường Hạo Tuấn nhăn mày thành một đường, từ chối luôn.

Trình Hiệp truyền đạt lại lời của anh cho người ở đầu dây bên kia, sau đó ngắt kết nối.

“Tổng giám đốc, Tống Huy Khanh nói là hy vọng ngài giúp chủ nhiệm Tống tìm ra hung thủ đánh gãy chân cô ta.” Trình Hiệp cất điện thoại đi.

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Tôi sớm đã biết hung thủ là ai rồi.”

“Sao?” Trình Hiệp đứng hình: “Ngài biết từ bao giờ vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK