“Cậu muốn nói cái gì?” Đường Hạo Tuấn lên tiếng trước.
Mạnh Ngọc đẩy đẩy kính mắt: “Hạo Tuấn, tôi muốn nói là tôi sắp từ bỏ công việc hiện tại rồi.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn kinh ngạc cau mày: “Cậu nói cậu không muốn làm bác sĩ nữa.”
“Không phải.” Mạnh Ngọc lắc đầu: “Không phải tôi có ý tứ này, từ bỏ công việc hiện tại mà tôi nói không có ý là không làm bác sĩ.”
“Vậy ý của cậu là gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.
Mạnh Ngọc hít thở sâu rồi trả lời: “Tôi dự định đi du y.”
“Du y?” Đường Hạo Tuấn kinh ngạc vô cùng.
Anh biết du y là gì, chính là không có chỗ ở cố định, là bác sĩ muốn rèn luyện kỹ năng y tế của mình ở bên ngoài.
Theo hình thức này, bên đông y tương đối nhiều, tây y thì rất ít.
Dù sao thì tây y phải làm phẫu thuật, không có dụng cụ chuyên nghiệp thì rất khó để có thể thực hiện một vài cuộc phẫu thuật.
Cho nên, có rất ít tây y làm du y.
Ít đến nỗi có thể nói là gần như không có.
Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn Mạnh Ngọc: “Tại sao cậu lại có suy nghĩ này?”
Đôi mắt của Mạnh Ngọc dần mất đi ánh sáng, trên mặt là một nụ cười khổ: “Nói ra thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi khá buồn cười, tôi có suy nghĩ này là vì muốn chuộc lỗi cho Giai Nhi.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày: “Muốn chuộc tội cho Lâm Giai Nhi?”
“Đúng.” Mạnh Ngọc gật đầu: “Giai Nhi đã gây ra quá nhiều chuyện xấu, hại ba mẹ cậu, hại ba mẹ cô ấy, cũng hại Hải Dương, Dĩnh Nhi và Tống Vy, hai tay của cô ấy đã dính đầy máu tươi. Cho nên, tôi muốn làm du y, làm nghề y tích lũy công đức chuộc lỗi với người mà cô ấy đã hại, cũng có thể tích đức cho cô ấy.”
Nghe nói như thế, trong mát Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia chế giễu: “Cậu đúng là yêu cô ta mà, yêu đến mức từ bỏ công việc hiện tại mà đi làm một du y vô cùng bình thường. Mạnh Ngọc, ba mẹ cậu có biết không?”
“Bọn họ biết chứ.” Trên mặt Mạnh Ngọc hiện lên vẻ áy náy: “Mà bọn họ cũng đã đồng ý.”
“Vậy à?” Nghe thấy ba mẹ Mạnh đều đồng ý, ngoại trừ nhíu mày, Đường Hạo Tuấn không còn nói gì nữa.
Dù sao thì ba mẹ người ta cũng đã đồng ý rồi, anh có thể nói gì nữa?
“Đây là quyết định của cậu, vậy thì cậu cứ thực hiện đi, hi vọng là cậu sẽ không thấy hối hận.” Đường Hạo Tuấn thản nhiên nói.
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Tôi sẽ không hối hận đâu, nếu như tôi không làm thì đó mới là hối hận.”
“Lúc nào thì đi?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta rồi hỏi.
Mạnh Ngọc cười nói: “Ba ngày sau, tôi đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi hết rồi, hơn nữa cũng đã gửi đơn từ chức.”
“Sau này có về không?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi.
Dù sao thì bọn họ cũng từng là những người bạn tốt nhất, cho dù bây giờ tình bạn này không còn nữa.
Nhưng mà người đã sắp đi rồi, Đường Hạo Tuấn cũng không nhịn được mà thái độ mềm mỏng hơn.
Mạnh Ngọc cảm thấy thái độ của Đường Hạo Tuấn đối với mình đã thay đổi, nụ cười trên mặt lại càng thêm nồng đậm: “Về chứ, đợi đến khi có chuyện thì tôi sẽ quay về, nhưng mà sẽ không ở lại đây lâu. Tôi của tương lai sẽ đi làm bác sĩ ở khắp nơi, có lẽ là đến khi già, tôi còn có thể trở về nơi này sống quãng đời còn lại.”