Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2068


Kiều Phàm mấp máy miệng, thờ ơ nói: “Tôi là bác sĩ, tôi sẽ không lừa cô.”


“Tôi biết rồi, để tôi làm.” Giang Hạ gật đầu, sau đó cúi người mở ngăn kéo, lấy túi thuốc ở bên trong ra.


Sau khi lấy ra, cô mở túi thuốc ra, lại nói: “Dùng cùng một loại thuốc sao?”


“Ừ.” Kiều Phàm gật đầu.


Có được câu trả lời, Giang Hạ nhắm mắt lại, nhớ lại lúc xử lý vết thường cho ba đã dùng loại thuốc gì và làm những bước nào, mới lấy thuốc lần trước ra, bắt đầu băng bó cho anh.


Động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, trong sự nhẹ nhàng lại mang theo chút thận trọng, dè dặt, sợ làm Kiều Dương đau, sau đó khiến anh tức giận, nên cô thật sự rất căng thẳng.


Kiều Phàm muốn bảo cô bình tĩnh một chút, nhưng anh biết, nếu như mình lên tiếng, cô chắc chắn sẽ càng căng thẳng.


Chi bằng cứ im lặng như thế này, không nói gì, nói không chừng một lát nữa cô tập trung hơn, sẽ không chú ý đến anh, bản thân cũng sẽ bình tĩnh lại.


Nghĩ như vậy, Kiều Phàm dứt khoát nhắm mắt lại.


Lúc Giang Hạ nhìn thấy anh nhắm mắt lại, thật sự đã thở phào nhẹ nhõm.


Bởi vì anh không nhìn cô, áp lực trong lòng cô sẽ không còn lớn như vậy nữa, làm việc cũng không cần lo lắng anh cứ nhìn chằm chằm, sợ mình sẽ làm sai.


Vì vậy, Giang Hạ dần bình tĩnh lại, không còn căng thẳng như lúc nãy nữa, động tác xử lý vết thương cho Kiều Phàm cũng nhanh hơn khá nhiều.


Rất nhanh, vết thương đã được xử lý xong, Giang Hạ thắt hình cái nơ trên tay Kiều Phàm, sau đó thận trọng, dè dặt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt: “Anh Kiều, xong rồi.”


Kiều Phàm nghe thấy lời nói của cô, từ từ mở mắt ra.


Giang Hạ rủ mí mắt xuống, tránh đối diện với ánh mắt của anh.


Kiều Phàm nhìn dáng vẻ sợ mình của cô, trong lòng thở dài, bất lực.


Nhưng anh biết, cô như thế này, tất cả đều do bản thân anh gây ra, không trách được cô.


“Xong rồi?” Kiều Phàm hỏi.


Giang Hạ gật đầu: “Ừ, xong rồi, anh nhìn xem thế nào?”


Kiều Phàm cúi đầu nhìn.


Không thể không nói, cô cũng có chút thiên phú làm y tá, ít nhất miếng gạc này được quấn khá tốt, còn cả nút thắt hình cái nơ kia nữa, cũng rất đẹp.


Kiều Phàm khẽ gật đầu: “Khá tốt.”


Nghe thấy lời nói của anh, Giang Hạ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười: “Vậy thì tốt.”


Anh cảm thấy khá tốt, vậy cô cũng yên tâm.


Cô sợ anh cảm thấy cô băng bó không được tốt, sau đó nổi giận, xé ra bắt cô làm lại.


Nhưng may là cuối cùng kết quả vẫn rất tốt, anh cũng không đến mức vô lý như vậy.


“Được rồi, bây giờ đút canh cho tôi.” Kiều Phàm đặt tay xuống, ánh mắt rơi vào bát canh sườn trên tủ đầu giường.


Giang Hạ sững sờ: “Đút canh…cho anh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK