Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy vẻ khổ sở uất ức trong mắt cô, Đường Hạo Tuấn dần bình tĩnh lại.



Bởi vì anh nhận ra cô không nói dối, quả đúng là mình đã hiểu lầm.


Đường Hạo Tuấn từ từ thả lỏng tay cô ra, nhưng không buông hẳn, vẫn đè trên người cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: “Giữa tôi và Lâm Giai Nhi cũng rất trong sạch.”


Tống Vy thờ ơ à lên một tiếng, quay đầu sang hướng khác, cô không hề tin.


Cơn tức giận vừa mới đè xuống của Đường Hạo Tuấn lúc này lại bùng lên: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới tin?”


Tống Vy lắc đầu, đôi mắt vẫn cứ nhìn vào anh: “Dù anh làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không tin, cũng giống như anh không tin tôi vậy. Tôi nói mẹ tôi tuyệt đối không thể nào đâm vào ba mẹ anh, anh có tin tôi sao?”




Đường Hạo Tuấn nghe được lời này, mặt mày tối sầm lại, từ trên người cô đứng dậy: “Chuyện này khác, tôi có chứng cứ, chính mắt tôi đã nhìn thấy.”


Tống Vy ngồi dậy: “Nếu như vậy thì anh cũng đưa chứng cứ cho tôi xem đi.”


“Không được.” Đường Hạo Tuấn từ chối thẳng thừng.


Tống Vy cười: “Anh không cho tôi xem, có phải chứng cứ vốn dĩ là giả không? Anh không có chứng cứ chứ gì?”


“Em nghĩ như vậy thật sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô chăm chú.


Tống Vy bình tĩnh đối mặt với anh: “Để tôi không nghĩ như vậy nữa thì anh hãy lấy ra cho tôi xem, khiến tôi tin tưởng đi!”


Đường Hạo Tuấn mím môi không nói.


Anh không muốn cho cô xem là vì không muốn để cô tận mắt nhìn thấy bóng dáng người mẹ hoàn mỹ trong mắt cô đâm xe vào người khác.


Nhưng cô lại kiên trì như vậy…


“Được, ngày mai đến tập đoàn Đường Thị, tôi đưa cho em xem.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.


Trong lòng Tống Vy trầm xuống.


Thật sự có chứng cứ sao?


“Thế nào, sao không nói gì nữa?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.


Tống Vy mấp máy môi đỏ: “Được, đi thì đi.”


Cho dù anh luôn miệng nói anh có chứng cứ, cho dù ngày mùng chín tháng mười hàng năm mẹ cô đều trở nên khác thường.


Cô cũng tuyệt đối không tin mẹ cô thật sự đâm xe vào người ta.


Hơn nữa, mặc dù mười tám năm trước tập đoàn Đường Thị không hùng mạnh giống như bây giờ, nhưng cũng là một trong mười xí nghiệp đứng đầu thành phố Giang.


Nhà họ Tống khi đó chỉ vừa mới giàu lên, tập đoàn Đường Thị muốn làm nhà họ Tống sụp đổ cũng chỉ đơn giản như việc bóp chết một con kiến.


Cũng như vậy, nhà họ Đường muốn tìm ra hung thủ đâm chết ba mẹ Đường Hạo Tuấn cũng không phải việc gì khó. Nếu đúng thật là mẹ cô, vì sao năm đó không bắt mẹ cô mà ông cụ Đường còn muốn nhận mẹ cô làm con gái nuôi chứ?


Cho nên trong chuyện này nhất định có điều gì đó mà cô và Đường Hạo Tuấn không biết.


Nghĩ như vậy, Tống Vy hít sâu một hơi, đứng lên.


Lúc đứng dậy, cô không cẩn thận làm rơi túi tài liệu trên giường xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK