Đời nào Tống Vy không nghe ra cô ta đang khoe khoang, cô chỉ bình thản cười nói: “Không, chỉ là một cây đàn piano, nhiếu lắm cũng chỉ vài tỷ thôi mà. Cả con người Hạo Tuấn đều là của tôi, tất cả tài sản của anh ấy cũng là của tôi. Cô Lâm nghĩ tôi sẽ để vài tỷ vào mắt sao?”
Vẻ mặt Lâm Giai Nhi chợt đanh lại, cô ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười vẩy bộ tóc giả: “Cô nói cũng đúng, nếu cô đã không ngại thì tôi cũng yên tâm nhận lấy cây đàn piano này.”
Vừa nói xong thì chiếc đàn piano bỗng vang lên tiếng réo rắt.
Lâm Giai Nhi biến sắc mặt, cô ta lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Thấy Tống Dĩnh Nhi đang tò mò đặt tay lên bàn phím chuẩn bị ấn xuống, cô ta như bị kích thích, mặt mày vặn vẹo, túm lấy cổ áo Tống Dĩnh Nhi ném sang một bên rồi quát lớn: “Đừng có đụng vào đàn piano của tôi!”
Tống Dĩnh Nhi bị ngã đập mông xuống đất, cả người đều choáng váng, vài giây sau cô bé mới phản ứng lại, sợ hãi khóc thét lên.
Tống Hải Dương vội vàng bước tới ôm em gái vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô bé, đôi mắt lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào nhìn về phía Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi bỗng khẽ giật mình, cuối cùng mới hiểu ra mình đã làm gì, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run lên, cứng ngắc xoay người: “Hạo, Hạo Tuấn, vừa rồi tôi…”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô ta, ánh mắt thâm trầm, không lên tiếng.
Chỉ có Tống Vy là nắm chặt lòng bàn tay, tức giận nói: “Cô Lâm, xin cô cho tôi một lời giải thích, một lời giải thích cho việc xô ngã con gái tôi!”
“Tôi… tôi không cố ý.” Mắt Lâm Giai Nhi lập tức đỏ lên.
Tống Vy tức đến bật cười: “Không phải cố ý sao? Hành vi vừa rồi của cô, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy. Cô nói với tôi là cô không cố ý. Cô nói mà chính cô có tin nổi không? Xương cốt của một đứa trẻ mỏng manh như thế nào không cần tôi phải nhắc nhở cô chứ?”
Nếu không có tấm thảm trên mặt đất thì có thể Dĩnh Nhi đã bị nứt xương chậu rồi.
Nghĩ đến kết quả như vậy, Tống Vy lại thấy hoảng sợ, tay chân lạnh toát.
“Xin lỗi cô Tống, tôi thực sự không muốn sự việc xảy ra như thế này, tôi chỉ… không muốn người khác chạm vào cây đàn của tôi thôi, cô biết đấy, đối với một người chơi piano thì piano là…”
“Tôi không biết!” Tống Vy ngắt lời cô ta, giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tôi chỉ biết là khi con gái tôi chạm vào cây đàn của cô thì cô đã quăng con gái tôi ra ngoài. Có thể thấy trong lòng cô Lâm, một mạng người còn thua xa một cây đàn piano.”
Lúc này Đường Hạo Tuấn cũng đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Giai Nhi, mang theo cả sự thất vọng: “Sau khi tiệc hồi phục kết thúc tôi sẽ thông báo cho ông Cố đến đưa cậu về nhà họ Cố sớm.”
Nói xong anh bước tới bế đứa bé đang khóc thút thít lên lầu.
Tống Hải Dương cũng vội vàng chạy theo.
Lâm Giai Nhi nhìn bóng lưng của ba cha con, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Cô ta biết lúc này Hạo Tuấn đã thực sự thất vọng về mình rồi.
Chỉ vì cô ta đẩy một con nhóc mà anh đã thất vọng về cô ta, tình cảm hơn mười năm thuở nhỏ giữa họ còn kém xa với con nhóc mới quen vài tháng sao?
CHƯƠNG 645
Tống Vy hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng đè nén được lửa giận trong lòng: “Cô Lâm. Chuyện lần này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Mong là Dĩnh Nhi không ngã bị thương. Nếu có thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Cô đã nể mặt ông Cố mới không truy cứu chuyện cô ta muốn đẩy cô xuống lầu.
Nhưng nếu Dĩnh Nhi thực sự có chuyện gì thì cô sẽ không quan tâm đến chuyện đó nữa, đó là nguyên tắc làm mẹ của cô.
Nghĩ đến đây, Tống Vy lại liếc nhìn Lâm Giai Nhi lần cuối, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn đến khi mặt Lâm Giai Nhi tái nhợt đi, sau đó mới đuổi theo ba cha con.
Tống Vy mở cửa phòng Tống Dĩnh Nhi ra, cả ba người đều đang ở trong này.
Tống Dĩnh Nhi đang nằm trong lòng Đường Hạo Tuấn, mặc dù cô bé không còn khóc nữa nhưng trông rất ấm ức, không nói câu gì.
Tống Hải Dương thì đang đứng ở bên cạnh, tay cầm một cây kẹo mút, cố gắng làm cho Tống Dĩnh Nhi cười.
Nhưng Tống Dĩnh Nhi thực sự bị dọa sợ, cô bé không ngừng chui vào trong ngực Đường Hạo Tuấn, ngay cả cây kẹo mút yêu thích cũng không cần.
“Dĩnh Nhi.” Tống Vy nhẹ nhàng gọi cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn liếc mắt nhìn cô, miệng chu lên mách tội với mẹ mình.
Tống Vy nhìn cô gái nhỏ như vậy thì cảm thấy rất đau lòng.
Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Vương: “Thưa cậu chủ, bác sĩ đến rồi.”
“Vào đi.” Đường Hạo Tuấn mở miệng, thốt ra hai chữ.
Cửa mở, dì Vương dẫn một bác sĩ vào.
Đường Hạo Tuấn buông cô gái nhỏ trong ngực mình ra, đặt cô bé lên giường: “Anh xem con gái tôi có bị thương chỗ nào không?”
“Vâng.” Bác sĩ đáp, tiến lên định kiểm tra cho Tống Dĩnh Nhi.
Nhưng Tống Dĩnh Nhi không chịu, chỉ muốn trốn trong lòng Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé nói: “Bé ngoan, nghe lời nào, để bác sĩ xem có ngã bị thương không nhé. Dĩnh Nhi còn phải học đàn nữa mà. Nếu té ngã thì không học đàn được đâu.”
Cô vừa dỗ vừa lừa để Tống Dĩnh Nhi không dám trốn, cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống cho bác sĩ khám.
Sau khi xem xong bác sĩ thả váy của cô gái nhỏ xuống.
Đường Hạo Tuấn trầm giọng hỏi: “Con gái tôi không sao chứ?”
Tống Vy và Tống Hải Dương cũng nhìn chằm chằm vào bác sĩ.
Bác sĩ lắc đầu: “Không sao, mông bị ngã nên hơi đỏ lên thôi, xương cốt không bị thương gì. Hai vợ chồng không phải lo lắng.”
Nghe đến đây Tống Vy mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt căng thẳng của Đường Hạo Tuấn cũng dịu đi.
Sau khi dì Vương đưa bác sĩ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn người.
Tống Vy siết chặt tay nói với Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, ban nãy anh nói, sau khi tiệc hồi phục kết thúc, Lâm Giai Nhi sẽ được đưa đi đúng không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô rồi gật đầu: “Ừ.”
CHƯƠNG 646
“Tốt lắm, em hy vọng anh sẽ làm theo những gì anh nói. Đừng để đến lúc đó Lâm Giai Nhi lại không được đưa đi. Anh đã thấy tình hình hôm nay rồi đấy. Dĩnh Nhi chỉ tò mò chạm vào đàn của cô ta một chút thôi mà cô ta đã đối xử với con bé như vậy rồi. May mà có tấm thảm, nếu không Dĩnh Nhi nhất định sẽ không chỉ bị ngã đỏ mông đơn giản như vậy đâu!”
Tống Vy chỉ vào Tống Dĩnh Nhi nói.
“Xin lỗi, anh cũng không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện này.” Đường Hạo Tuấn cũng biết nếu không có tấm thảm thì chuyện gì sẽ xảy ra với Tống Dĩnh Nhi, nên anh mới muốn đưa Lâm Giai Nhi đi sớm.
Hơn nữa, bây giờ anh cũng cảm thấy rất hối hận tại sao lúc trước mình lại đồng ý để Lâm Giai Nhi vào đây ở.
Tống Vy nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Hạo Tuấn, không phải em ép buộc anh, mà là ba mẹ con em với Lâm Giai Nhi đã bất hòa sẵn rồi. Nếu anh không thể đưa cô ta đi thì ba mẹ con em sẽ đi.”
Tóm lại, có Lâm Giai Nhi thì không có họ, có họ thì không có Lâm Giai Nhi.
Lần này Lâm Giai Nhi đã đẩy Dĩnh Nhi rồi, cô hoàn toàn không dám suy nghĩ lần tiếp theo cô ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Lời nói của Tống Vy khiến Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Mẹ con em mới là chủ nhân của biệt thự, không có lý do gì lại phải đi cả.”
“Vậy anh chắc chắn là sẽ để Lâm Giai Nhi rời đi sau khi tiệc hồi phục kết thúc phải không?” Đôi mắt Tống Vy hơi sáng lên.
Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng: “Nếu anh không chắc chắn thì lúc ở dưới lầu cũng sẽ không nói như vậy với Giai Nhi.”
Nghe anh nói lời này, cuối cùng Tống Vy mới vui vẻ nhăn mũi: “Thế thì còn tạm được.”
“Thôi được rồi, nếu Dĩnh Nhi không sao thì chúng ta xuống lầu trước đi, đến giờ ăn tối rồi.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra.
Tống Vy thoát khỏi vòng tay của anh, sau đó mỗi người kéo theo một đứa trẻ đi ra khỏi phòng xuống lầu.
Lâm Giai Nhi đang ngồi trên sô pha dưới lầu, cúi đầu, vẻ mặt không rõ biểu cảm.
Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang phía sau truyền đến, cô ta vội vàng đứng dậy, xoay người ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt đỏ hoe.
Thấy cả gia đình bốn người đi xuống, cô ta ôm một con gấu đồ chơi ở bên cạnh lên rồi đi vòng qua ghế sô pha bước lên đầu cầu thang.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy cũng đúng lúc đi đến trước mặt cô ta.
Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy cô ta lập tức nấp ra sau lưng Tống Vy, Đường Hạo Tuấn cũng cố ý đứng trước mặt ba mẹ con.
“Có chuyện gì không?” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi, dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.
Đây là lần đầu tiên Lâm Giai Nhi được trải nghiệm sự thờ ơ của anh, điều này khiến cô ta cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Cô ta nâng con gấu đồ chơi lên nhìn Tống Vy: “Cô Tống, tôi đến để xin lỗi Dĩnh Nhi. Cái này… tặng cho cô bé.”
Tống Vy liếc nhìn con gấu nhỏ trên tay cô ta, nó màu nâu, cao chừng nửa mét, trông rất dễ thương, là loại mà trẻ con yêu thích.
Dĩnh Nhi thích những món đồ chơi dễ thương như thế này, nhưng cô không định nhận thay Dĩnh Nhi.
CHƯƠNG 647
Vì vậy Tống Vy liền thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: “Không cần, cô Lâm giữ lấy cho mình đi.”
“Không, không, cô Tống, cô nhất định phải nhận đi, tôi thực sự biết sai rồi, tôi không nên làm như vậy với Dĩnh Nhi, cho nên…”
“Cô Lâm!” Tống Vy cau mày, giọng điệu đã nặng nề hơn ngắt lời cô ta: “Tôi đã nói không cần rồi, không phải cứ làm tổn thương là có thể dùng một lời xin lỗi hay một món quà nhỏ để đền bù, nên chúng tôi không cần thứ này.”
Nói xong, Tống Vy dẫn theo hai đứa nhỏ trực tiếp đi qua người cô ta.
Ở lối vào cầu thang chỉ còn Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Tuấn đứng đối mặt nhau.
Lâm Giai Nhi như là bị ấm ức rất nhiều, cô ta chậm rãi thả con gấu bông xuống, cúi đầu, giọng nghẹn ngào nức nở: “Hạo Tuấn, tôi thực sự biết sai rồi mà. Lúc ấy tôi chỉ nhất thời bị kích động thôi, đâu có nghĩ nhiều vậy. Mọi người không thể tha thứ cho tôi được sao?”
Người phụ nữ Tống Vy kia lòng dạ quá hẹp hòi, rõ ràng đứa bé đó không hề hấn gì, vậy mà lại không chịu nhận lời xin lỗi của cô ta.
Đúng là già mồm cãi láo.
Đường Hạo Tuấn không biết Lâm Giai Nhi đang nghĩ gì, anh mím đôi môi mỏng nhìn cô ta: “Cậu đã đẩy một đứa trẻ đấy.”
“Tôi biết, nhưng thật sự lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy. Cậu biết là tôi rất thích đàn piano mà, tôi không thể chấp nhận người khác đụng vào đàn của mình, cho nên mới nhất thời xúc động…”
“Vậy thì cậu có biết sự bốc đồng của mình có thể làm tổn thương người khác không?” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng hỏi.
Lâm Giai Nhi lắc đầu: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Tôi xin lỗi, Hạo Tuấn, sau này tôi sẽ sửa. Đừng giận tôi nữa được không?”
Cô ta giơ tay ra, muốn kéo ống tay áo của đối phương.
Đường Hạo Tuấn khẽ cau mày, giơ cánh tay lên tránh đi.
“Người mà cậu nên xin lỗi không phải là tôi, hiểu không?” Đường Hạo Tuấn nói xong những lời này thì cũng bước qua người cô ta.
Lâm Giai Nhi quay đầu nhìn bóng dáng anh, môi mấp máy, như muốn ngăn cản anh, nhưng cuối cùng không biết mình nghĩ đến cái gì lại ngậm miệng lại.
Cô ta hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm, đôi mắt tối tăm không biết nghĩ gì.
Cô ta biết hành vi của mình lần này đã khiến cho Hạo Tuấn không hài lòng, đồng thời khiến cho anh thất vọng về mình, việc để cô ta rời khỏi đây trước thời hạn là bằng chứng rõ ràng nhất.
Vì vậy, cô ta nhất định phải tìm cách có được sự tha thứ của anh, bù đắp hình tượng của mình trong lòng anh, tóm lại cô ta không thể rời khỏi nơi này!
Nghĩ đến đây Lâm Giai Nhi lại bình tĩnh lại, cúi đầu liếc nhìn con gấu bông trên tay, nhịn xuống ý nghĩ muốn ném nó đi, nhấc chân đi về phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, gia đình bốn người đang ăn tối.
Nhìn thấy bọn họ lần này ăn cơm mà cũng không gọi mình, ánh mắt Lâm Giai Nhi lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, bước tới đưa con gấu bông cho Tống Dĩnh Nhi: “Dĩnh Nhi, cô biết sai rồi. Cháu tha thứ cho cô nhé, cháu nhìn con gấu nhỏ này có đáng yêu không? Cháu có muốn nó không?”
Cô ta lắc nhẹ con gấu bông từ bên này sang bên kia, nhỏ giọng dỗ dành cô bé.
Tống Dĩnh Nhi ậm ừ quay đầu đi, hoàn toàn không nhìn con gấu bông: “Không, cháu không lấy đồ của người xấu.”
“Phụt!” Tống Hải Dương không nhịn được mà phì cười.
CHƯƠNG 648
Người Lâm Giai Nhi run lên vì tức giận, trong lòng lại càng tức giận hơn.
Nhưng để tránh cho mọi người nhìn thấy, cô ta đành phải cố nén tức giận, trên mặt nở nụ cười chua xót và bất lực: “Vậy thì cô phải làm sao cháu mới tha thứ cho cô?”
Chỉ cần cô gái nhỏ này tha thứ cho cô ta thì Hạo Tuấn nhất định sẽ thay đổi quyết định.
Tống Dĩnh Nhi cong môi: “Cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
Trong mắt Lâm Giai Nhi xẹt qua ánh nhìn căm ghét.
Con bé chết tiệt này thật sự khiến người ta tức chết!
Tống Vy ở bên cạnh im lặng nhìn Lâm Giai Nhi lấy lòng Tống Dĩnh Nhi, không nói lời nào.
Cô muốn Dĩnh Nhi học cách từ chối và mạnh mẽ hơn.
Tống Vy không nói gì, Đường Hạo Tuấn cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cảnh này.
Lâm Giai Nhi dần bị đánh bại.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới một đứa nhóc con lại khó đối phó như vậy.
“Được rồi, ăn cơm đi. Ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi cho khỏe.” Nhìn thấy Lâm Giai Nhi ngồi tại chỗ, cúi đầu, vẻ mặt khổ sở, cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng lên tiếng.
Lâm Giai Nhi “ừ” một tiếng, xem như đáp lại lời anh.
Sau bữa tối, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ về phòng rồi mới trở về phòng ngủ chính cùng Đường Hạo Tuấn.
Trên đường đi cô nhìn về phía người đàn ông: “Hạo Tuấn, em không muốn tha thứ cho cô Lâm thì anh có thấy em quá đáng không?”
“Không.” Đường Hạo Tuấn nhếch đôi môi mỏng nói: “Ai cũng có quyền lựa chọn tha thứ hoặc không tha thứ. Hơn nữa, vốn dĩ chuyện này là do Giai Nhi sai trước.”
Anh đã nói vậy nên Tống Vy cũng yên tâm hơn.
“Vậy là tốt rồi, em còn tưởng là anh sẽ đứng về phía cô Lâm chứ.” Tống Vy cười nói.
Đường Hạo Tuấn mở cửa: “Anh đứng về phía ai mà em không nhìn ra sao?”
Tống Vy đi theo anh vào phòng: “Nhìn ra rồi, giờ anh đang đứng về phía em. Được rồi, em đi tắm đây.”
Cô cầm lấy áo ngủ rồi đi về phía phòng tắm.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, kéo cà vạt trên cổ xuống.
Đúng lúc này điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Đường Hạo Tuấn nới lỏng cà vạt, lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình không ngừng hiện lên dòng chữ Mạnh Ngọc.
Ánh mắt anh thoáng động, mặt không đổi sắc bật máy lên nghe: “Vì chuyện của Giai Nhi à?”
Mạnh Ngọc không ngờ đối phương đã đoán ngay ra mục đích cuộc gọi của mình, đầu tiên anh ta có hơi sửng sốt, sau đó lại trở về khuôn mặt trẻ con đáng yêu, hỏi: “Không sai, tôi hỏi cậu, có phải mấy người bắt nạt Giai Nhi không?”
“Bắt nạt?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
“Phải!” Mạnh Ngọc gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên đầu giường, mở ngăn kéo ra lấy một điếu xì gà châm lửa, sau đó đi về phía ban công, hít một hơi rồi mới lên tiếng: “Cô ấy nói với cậu là chúng tôi bắt nạt cô ấy sao?”
CHƯƠNG 649
“Chuyện đó thì không.” Mạnh Ngọc lắc đầu: “Lúc cô ấy gọi điện cho tôi thì khóc nức nở trong điện thoại, rất đau lòng, nói mình không cố tình. Vậy nên tôi đoán có khi nào các cậu bắt nạt cô ấy không?”
Đường Hạo Tuấn ồ lên: “Vậy cậu không hỏi cô ấy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi hỏi rồi nhưng cô ấy chỉ khóc mãi, chẳng nói năng gì. Thế nên tôi mới gọi cho cậu đó thôi? Hạo Tuấn, rốt cuộc là sao?” Mạnh Ngọc cau mày hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhả khói thuốc, kể hết mọi chuyện.
Mạnh Ngọc nghe xong thì ngơ ngác, một lúc lâu mới lên tiếng: “Tại sao cô ấy lại làm ra chuyện như vậy?”
Anh ta không thể hiểu nổi, chẳng phải chỉ chạm vào đàn piano của cô ấy thôi à?
Chỉ có thế mà cô ấy đã kích động, còn ra tay đẩy ngã một đứa bé. Đây còn là Giai Nhi mà anh ta biết nữa không?
Giờ phút này, trong lòng Mạnh Ngọc bắt đầu hoài nghi, phải chăng cô gái nhỏ đơn thuần, hiền lành trong mắt mình đã biến mất rồi chăng?
Có lẽ là vậy, trước đó cô ấy còn chối bỏ chuyện hãm hại Tống Vy nữa mà.
Nghĩ như thế, Mạnh Ngọc cười khổ: “Hạo Tuấn, có phải trong lúc mà chúng ta không biết thì Lâm Giai Nhi đã thay đổi, trở thành con người khác không?”
Đường Hạo Tuấn không biết nên đáp thế nào về việc này: “Tôi biết.”
“Vậy cậu định xử lý thế nào?” Mạnh Ngọc dò hỏi.
Mặc dù trong lòng anh ta thất vọng với Giai Nhi nhưng vẫn yêu cô ta, anh ta cũng không muốn Đường Hạo Tuấn trừng phạt nặng với cô ta.
Đường Hạo Tuấn như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng Mạnh Ngọc, anh gạt tàn thuốc, trả lời: “Tôi không làm gì cô ấy cả, tôi chỉ nói là đợi sau khi kết thúc tiệc hồi phục thì cho cô ấy về nhà họ Cố.”
“Như vậy cũng tốt.” Mạnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sau đó như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Đúng rồi, tuần sau đưa cô ấy tới bệnh viện một chuyến đi, phải làm phẫu thuật giác mạc thôi. Mắt cô ấy đã bắt đầu xuất hiện chứng mù tạm thời rồi.”
“Tìm được giác mạc thích hợp rồi à?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Mạnh Ngọc nhún vai: “Giác mạc tôi tìm cho cô ấy đã đến thời gian quy định, giác mạc cô ấy tự tìm thì không có. Tôi hỏi người hiến giác mạc còn sống không thì cô ấy im lặng, tôi đoán là vẫn còn sống. Nếu còn sống thì chúng ta không thể lấy được, chỉ có thể dùng giác mạc khác để phẫu thuật cho cô ấy.”
“Ừ, thế cũng được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Hạo Tuấn, cũng trễ rồi nên tôi về nghỉ ngơi đây. Ban ngày phải thực hiện một ca phẫu thuật dài tận tám tiếng nên mệt chết đi được.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.
Cúp máy, anh đút điện thoại vào túi quần rồi xoay người trở lại phòng ngủ.
Tống Vy vừa hay đã tắm xong, trông thấy Đường Hạo Tuấn từ ban công đi vào, còn ngửi thấy mùi thuốc lá bèn nhíu mày: “Hút thuốc à?”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận, anh cởi áo khoác, ném lên ghế sô pha: “Hút một điếu thôi, khó ngửi lắm sao?”
Anh hỏi cô.
Cô lắc đầu nói: “Cũng không phải, mùi thuốc lá này rất thơm. Chỉ là em không thích anh hút thôi. Đã ba mươi tuổi rồi đấy, em hy vọng anh biết cách dưỡng sinh đi.”
Ba mươi? Dưỡng sinh?
Đường Hạo Tuấn nhăn mày: “Em chê anh già à?”
Tống Vy vừa lau tóc vừa cười: “Em không có nói thế nhưng anh cũng không còn trẻ nữa rồi.”