Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1768


Dù sao đối với anh mà nói, Trần Châu Ánh chỉ là một người không quen, nếu như Trần Châu Ánh không phải là bạn cô thì anh cũng sẽ không nhớ tên Trần Châu Ánh.


Tống Vy nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, cô không biết phải nói sao: “Được rồi.”


“Em hỏi cái này làm chi vậy, em không thích Trần Châu Ánh ở chung em hả?” Đường Hạo Tuấn hỏi.


Tống Vy lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải, ngược lại là em rất vui đó, em chỉ tò mò sao anh lại không nói cho em biết, em còn tưởng là anh muốn cho em một bất ngờ nữa kìa.”


“Anh chỉ nghĩ có cô ta ở cùng em, em sẽ không cô đơn, cho nên anh mới cho người liên lạc với cô ta.” Đường Hạo Tuấn nói.


Tống Vy gật đầu: “Em biết mà, Châu Ánh có nói với em, nhắc tới thì cô ấy còn oánh trách anh một trận nữa kìa, nói là anh xem cô ấy như công cụ để em giải sầu.”


“Chẳng lẽ cô ta không phải vậy?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.


Anh để Trần Châu Ánh đến đó ở vốn dĩ là để cô bớt buồn.


Cho nên, Trần Châu Ánh là một công cụ, đâu có sai đâu.


Tống Vy nghe thấy anh nói vậy, cô cười không ngậm được miệng: “Chồng à, anh đáng yêu quá đi, nhưng mà em rất vui, cảm ơn anh nha chồng, anh có thể suy nghĩ cho em chu đáo như thế.”


Nói thật, nếu như có một mình cô ở đây, mặc dù ở đây có người giúp việc có vệ sĩ, nhưng mà không có bạn bè thì vẫn sẽ rất cô đơn.


Cho nên, có Trần Châu Ánh ở cùng, vậy thì cô có người nói chuyện rồi.


Đường Hạo Tuấn nghe thấy giọng nói vui vẻ của vợ mình, cuối cùng nỗi lo trong lòng cũng đã được buông xuống: “Anh còn tưởng là em không thích sự sắp xếp của anh.”


“Đâu có đâu, em thích lắm.” Tống Vy lắc đầu cười nhẹ.


Đường Hạo Tuấn hếch cằm: “Thích là được rồi, có bạn ở cùng em, em sẽ không cô đơn như thế nữa, anh cũng yên tâm hơn.”


“Vâng, cảm ơn chồng.” Tống Vy để điện thoại di động trước mặt, hôn gió một cái.


Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Em đây là… đang hôn anh?”


“Đúng rồi đó, chỉ là chúng ta không ở bên nhau, cho nên em không hôn anh được, chỉ có thể dùng cách này để hôn thôi.” Tống Vy tiếc nuối rũ vai.


Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cách này cũng không tệ, lại hôn cái nữa đi.”


“Hả?” Tống Vy ngẩn người: “Lại hôn thêm cái nữa?”


Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, anh thích âm thanh mà em vừa mới hôn anh, cho nên lại làm lại lần nữa đi.”


“Không được đâu, đừng có làm khó em.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy liền đỏ lên.


Lúc nãy hôn hôn anh là cô tự nguyện, hơn nữa đó là hành động tự nhiên của một tình yêu sâu sắc.


Nhưng mà nếu như ai đưa ra yêu cầu này với cô, đối với cô mà nói, cô cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy ngại ngùng.


“Cái gì mà làm khó chứ, anh là chồng của em, chẳng lẽ đây là chuyện không nên à?” Đường Hạo Tuấn giả vờ không vui.


Tống Vy khoác tay: “Không có, chỉ là…”


“Được rồi, hôn anh trước đi, những cái khác để một lát nữa rồi nói, nhanh lên, anh phải họp rồi.” Đường Hạo Tuấn hối cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK