“Cô làm được đấy.” Tống Vy nhìn cô ta: “Trực giác nói cho tôi biết là cô làm được đấy.”
Đồng tử Lâm Giai Nhi co lại, trái tim vô thức đập thình thịch.
Người phụ nữ này không lẽ đã biết được gì sao?
Không, có lẽ không phải, người phụ nữ này nhất định đang tức giận với cô ta thôi.
Nghĩ như vậy xong, Lâm Giai Nhi lại trở lại tự nhiên, tiếp tục mỉm cười: “Cô Tống thật hài hước.”
Tống Vy hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cô ta nữa.
Lâm Giai Nhi cũng không tức giận, cô ta đặt chiếc khay xuống bàn uống nước rồi cũng ngồi xuống.
Tống Vy nheo mắt: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cô Lâm là thư ký đúng không?”
Lâm Giai Nhi không biết vì sao cô lại tự nhiên nhắc đến chuyện này nhưng cô ta cũng gật đầu, trả lời thuận theo câu hỏi của Tống Vy: “Đúng vậy.”
“Nếu cô đã là thư ký thì mời cô Lâm làm tốt công việc mà một thư ký nên làm. Hiện tại đang là thời gian làm việc, cô vào đây đưa cà phê không có gì sai, nhưng sau khi đưa xong cà phê, cô lại không ra ngoài tiếp tục làm việc mà còn ngồi xuống như một chủ nhân, cô thấy hành động của mình có đúng không?” Tống Vy lạnh lùng nhìn cô ta.
Sắc mặt Lâm Giai Nhi đông cứng lại, nhéo lòng bàn tay: “Cô Tống…”
“Mời cô gọi tôi là mợ chủ, cô đừng quên tôi là vợ hợp pháp của Đường Hạo Tuấn.” Tống Vy vặn lại cô ta.
Sắc mặt Lâm Giai Nhi rúm ró một lúc nhưng vẫn cố duy trì biểu cảm trên gương mặt: “Vâng thưa mợ chủ. Tôi tưởng rằng tôi và mợ chủ là bạn bè nên mới ngồi xuống nói chuyện với cô, không ngờ mợ chủ…”
“Cô có tư cách nói chuyện với tôi sao?” Tống Vy lại cắt ngang lời Lâm Giai Nhi.
Vốn dĩ cô cũng không muốn đối đầu với Lâm Giai Nhi như vậy.
Nhưng khoảng thời gian này Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi ở bên cạnh nhau như hình với bóng, làm cô cảm thấy rất bực bội.
Nhưng cho dù là như vậy thì cô vẫn không truy cứu Lâm Giai Nhi.
Nhưng hiện giờ đồ đạc của Lâm Giai Nhi quang minh chính đại để ở trong phòng làm việc của Đường Hạo Tuấn, bây giờ là đồ chơi, đồ ăn vặt, lần sau thì có phải là quần áo và đồ dùng cá nhân không?
Vậy nên cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Cho dù cô và Đường Hạo Tuấn đã sắp ly hôn, nhưng hiện tại vẫn chưa, cô vẫn là vợ của Đường Hạo Tuấn, cô vẫn sẽ sử dụng quyền lợi của một người vợ, tuyệt đối không để cho Lâm Giai Nhi trèo lên đầu mình.
Cô không muốn giống như mẹ, khi đối mặt với kẻ thứ ba chỉ biết nhẫn nhịn, sau đó trắng tay ra khỏi nhà.
Đối mặt với thái độ hùng hổ dọa người của Tống Vy, Lâm Giai Nhi cũng không giả vờ nữa, khuôn mặt nở một nụ cười khinh bỉ: “Tư cách?”
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Tống Vy nhìn cô ta chằm chằm: “Ở đây cô chỉ là nhân viên, còn tôi là vợ của ông chủ cô, tôi là bà chủ. Cô có thấy bà chủ nào nói chuyện với nhân viên không, cho dù là có thì cũng là bà chủ bảo nhân viên ngồi nói chuyện cùng chứ không phải là nhân viên chủ động yêu cầu nói chuyện với bà chủ, cô hiểu chưa?”
“Cô…” Lâm Giai Nhi không biết hôm nay Tống Vy bị điên thế nào mà tự nhiên trở nên lợi hại như vậy, cả người cô ta tức đến run rẩy.
“Những thứ này là của cô sao?” Tống Vy không hề có ý định tha cho cô ta, cô chỉ vào đống đồ chơi và đồ ăn vặt đối diện rồi nói.
Lâm Giai Nhi nhìn Tống Vy cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”
Khóe môi Tống Vy nhếch lên lạnh lùng: “Là một nhân viên mà lại để đồ của mình ở văn phòng của ông chủ, tôi còn đang định hỏi là cô muốn làm gì đấy. Cô muốn nói với người khác là quan hệ của cô và ông chủ không tầm thường, hay là nói với người khác cô chính là vợ của ông chủ?”
Câu này của Tống Vy làm cô ta biến sắc, cô ta mấp máy môi nhưng không nói ra được.
Tống Vy thấy vậy, ánh mắt ngập vẻ châm chọc: “Xem ra tôi nói trúng rồi.”
“Không phải, tôi để ở phòng làm việc không hết nên mới để ở chỗ của Hạo Tuấn. Hơn nữa Hạo Tuấn là anh trai nuôi của tôi, tôi để đồ của tôi ở chỗ của cậu ấy thì đã làm sao?” Lâm Giai Nhi không phục.
Tống Vy vuốt tóc: “Hay cho thứ anh trai nuôi, em gái nuôi. Tôi thật sự chưa thấy cô em gái nuôi nào lại suy nghĩ không đứng đắn với anh trai nuôi của mình đấy, cô làm như vậy có xứng đáng với bác sĩ Mạnh không?”
Hiện giờ Tống Vy càng có thể khẳng định, Lâm Giai Nhi ở bên cạnh Mạnh Ngọc không phải thật sự là vì muốn ở bên cạnh anh ta.