Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Lâm Giai Nhi nheo lại, cô ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, chạy tới chỗ Đường Hạo Tuấn, nhào vào lồng ngực anh: “Hạo Tuấn, cô Tống đánh tôi! Hu hu hu…”


“Đánh cậu?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, hiển nhiên là không tin.


Lâm Giai Nhi ngẩng đầu lên chỉ vào mặt mình: “Nhìn xem, cô Tống đánh tôi tận hai cái. Hạo Tuấn, tôi đau quá.”



Nói xong cô ta lại bắt đầu khóc.


Đường Hạo Tuấn nhìn dấu tay trên mặt cô ta, mím môi nhìn Tống Vy: “Cho anh một lý do.”


Anh hiểu rõ cô.


Cô không phải là loại người sẽ tùy tiện ra tay đánh người khác, trong việc này chắc chắn phải có lý do gì đó.




Tống Vy lạnh lùng liếc mắt qua Lâm Giai Nhi đang mách lẻo, chuẩn bị trả lời.


Tống Hải Dương nắm chặt lấy tay Tống Dĩnh Nhi, giành nói trước: “Ba, không phải lỗi của mẹ, là cô Lâm đã chọc giận chúng con trước.”


Cậu chỉ thẳng vào Lâm Giai Nhi: “Cô ta mắng con và Dĩnh Nhi là con hoang rồi còn con riêng nữa, cho nên mẹ mới đánh cô ta. Tất cả đều là do cô ta!”


Con hoang?


Con riêng?


Đường Hạo Tuấn híp mắt nguy hiểm, cúi đầu nhìn Lâm Giai Nhi: “Có đúng không? Cậu thật sự nói những lời như vậy?”


“Hạo Tuấn, sao có thể như vậy được! Xưa nay tôi không phải loại người như vậy. Cũng đâu phải cậu không biết. Hải Dương nói dối.” Lâm Giai Nhi nhìn Tống Hải Dương, vẻ mặt đau lòng.


“Cô nói bậy, anh ấy không nói dối, rõ ràng là cô đã nói như vậy.” Tống Dĩnh Nhi cũng đứng lên phản bác.


Lâm Giai Nhi càng tỏ vẻ ấm ức: “Cô Tống, đây là cách cô giáo dục con cái sao? Cô để mặc cho bọn chúng nói láo như vậy sao?”


“Con tôi không hề nói dối. Trái lại tôi còn cảm thấy tôi đã dạy dỗ chúng rất đúng, chúng khiến tôi tự hào. Cô Lâm, cô là người lớn mà lại nhục mạ hai đứa trẻ một cách quá đáng như vậy. Tôi nghĩ người nên được giáo dục là cô mới đúng.” Tống Vy nắm chặt lấy tay hai đứa trẻ, đáp lại.


Nói xong, cô lại nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, lời hai đứa trẻ nói là thật, cô Lâm cứ luôn miệng nói chúng là con hoang, anh tin em đi.”


Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt, ánh mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.


Lâm Giai Nhi giữ chặt tay anh: “Hạo Tuấn, tôi thật sự không làm vậy. Nếu tôi thật sự làm như vậy thì nhất định phải có lý do. Tại sao tôi lại vô duyên vô cớ nói hai đứa trẻ là con hoang chứ? Tôi và hai đứa trẻ có thù oán gì đâu.”


“Cô và bọn trẻ không có, nhưng tôi và cô thì lại có. Bọn trẻ là con tôi, cô hoàn toàn có động cơ để nhằm vào chúng, không phải à?” Tống Vy cười nói.


Lâm Giai Nhi cắn môi: “Cô Tống, cô như vậy không cho rằng mình đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay sao?”


“Không hề, bởi vì đây là sự thật.” Tống Vy vô cảm.


Lâm Giai Nhi rưng rưng khóe mắt: “Hạo Tuấn...”


“Đủ rồi.” Đường Hạo Tuấn rút tay lại: “Nếu hai người đều cố chấp cho mình là đúng, vậy đừng lằng nhằng nữa, rốt cuộc sự thật thế nào thì xem camera sẽ rõ.”


Camera?


Con ngươi của Lâm Giai Nhi co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn: “Trong biệt thự có camera sao?”


Tống Vy cũng kinh ngạc nhìn Đường Hạo Tuấn.


Nhưng không phải kinh ngạc vì biết có camera giám sát trong biệt thự.


Mà là làm thế nào Đường Hạo Tuấn biết biệt thự có camera. Tất cả các camera đều do cô lắp đặt, nhưng anh chưa từng nói cho cô biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK