Tống Vy vừa đi, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn nhìn có manh mối gì không.
“Mấy ngày nay có mưa không?” Tống Vy hỏi.
Người quản lý lắc đầu: “Không có, khoảng thời gian này trời đầy mây, nhưng không có mưa.”
“Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì?” Tống Hải Dương tò mò.
Tống Vy mím môi: “Mẹ đang nghĩ, nếu lúc ấy ba con leo được lên bờ, như vậy trên bờ sẽ có dấu vết gì đó, chỉ cần trời không mưa, dấu vết kia hẳn là có thể giữ được một đoạn thời gian, tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của mẹ, là thật hay không mẹ cũng không biết.”
“Thử một lần đi.” Trình Hiệp nói: “Chuyện này, lúc trước chúng tôi cũng không nghĩ tới, nhưng khả năng rất cao, bởi vì đất hai bên bờ sông là đất nhão, giày của tổng giám đốc bị ướt, rất dễ để lại dấu chân ở trên đất nhão đó.”
“Đúng vậy.” Người quản lý vỗ tay: “Vậy mợ chủ, giờ tôi sẽ cho người đi dọc hai bên bờ sông, tìm kiếm dấu vết.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Trình Hiệp cũng đi hỗ trợ, Tống Vy nắm tay Tống Hải Dương tiếp tục đi xuống dưới.
Lúc sắp đi xuống tới hạ lưu, nghe được tiếng la bờ bên kia của Trình Hiệp: “Mợ chủ, có phát hiện!”
Trình Hiệp kích động vẫy tay.
Trái tim Tống Vy cũng đập nhanh lên.
Tống Hải Dương cũng nắm chặt tay cô: “Mẹ, ý chú Trình là, phát hiện dấu vết của ba sao?”
“Chắc là vậy.” Giọng Tống Vy run run trả lời, trên mặt khó nén kích động.
Trình Hiệp chèo một con thuyền cứu sinh nhỏ đến chỗ của mẹ con Tống Vy.
“Mợ chủ, cậu chủ nhỏ, mau lên đây, tôi đưa hai người qua đó.” Trình Hiệp vội nói.
Tống Vy vội vàng đồng ý, sau đó ôm Tống Hải Dương lên thuyền cứu sinh.
Một phút đồng hồ sau, ba người vượt qua con sông rộng lớn, đi tới bờ bên kia.
Đám người quản lý đang chờ Tống Vy.
Sau khi Tống Vy tới, người quản lý liền chỉ vào một đám cỏ bị đè rập dưới đất nói: “Mợ chủ, tôi nghi ngờ đám cỏ này bị tổng giám đốc đè vào lúc ấy, cô xem đám cỏ bên cạnh, đều mọc thẳng tắp, không có vấn đề gì, chỉ có đám cỏ này là ngã rập xuống, rõ ràng lúc ấy có thứ gì đó đè ép chúng xuống, hơn nữa đè rất lâu, cho nên đám cỏ mới có thể xuất hiện tình trạng như vậy.”
“Hạo Tuấn!” Hai tay Tống Vy kích động run rẩy, trong mắt cũng phát ra tia hy vọng.
Trình Hiệp cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ đó là tổng giám đốc, bởi lẽ theo diện tích của đám cỏ bị đè này, hoàn toàn phù hợp với hình thể của một người, có lẽ lúc ấy Tổng giám đốc bơi tới rồi này, muốn lên bờ, nhưng bởi vì không có sức, ngất xỉu tại đây.”
“Nhưng sau đó mọi người không tìm được Hạo Tuấn, Hạo Tuấn ở đâu?” Tống Vy cắn môi.
Trong lòng cô đã có một suy đoán, Hạo Tuấn có thể bị người đưa đi.
Chỉ là không biết là Đường Hạo Minh, hay là người khác.
Đường Hạo Minh lúc trước tính kế Hạo Tuấn ở đây, muốn mạng của Hạo Tuấn, như vậy cũng có thể sẽ tính tới Đường Hạo Ngôn sẽ nhảy sông, sau đó phái người ở bờ sông chờ, đưa Hạo Tuấn đi.
Nếu thật sự là như vậy, Hạo Tuấn rơi vào tay bọn họ, còn bình an không?
Tống Vy không kiềm được sợ run người, lo lắng không thôi, nhưng trong lòng cô cũng được an ủi chút, ít nhất thì, cô đã chắc chắn được Đường Hạo Tuấn còn sống.
“Tổng giám đốc có thể bị người đưa đi.” Lúc Tống Vy suy nghĩ, Trình Hiệp lên tiếng nói.