Phòng cách vách, mẹ Giang đang say ngủ, chợt mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, bật tỉnh dậy, bò khỏi giường, dựa vào tường nghe.
Ba Giang bên cạnh ba vì động tác của bà quá mạnh, cũng bị đánh thức.
Sau khi tỉnh lại, mở mắt nhìn, liền thấy tư thế của mẹ Giang, giật mình, không vui nói: “Bà nửa đêm không ngủ, làm gì vậy?”
“Lão Giang, ông nghe xem, hình như là Hạ đang khóc.” Mẹ Giang làm động tác nhỏ tiếng, chỉ vào tường, ý bảo ba Giang nghe.
Ba Giang vừa nghe thấy câu này của bà, cũng trở nên nghiêm túc, vội bật đèn đầu giường, ngồi dậy, cùng bà nghe.
Dù sao bây giờ, đối với hai vợ chồng già họ mà nói, con gái là quan trọng nhất.
Điều họ lo lắng nhất, chính là con gái xảy ra chuyện.
Hai vợ chồng yên tĩnh lại, nghiêm túc lắng nghe.
Nghe một lát, ba Giang mẹ Giang nhìn nhau, đều thấy trầm trọng trong mắt đối phương.
“Hạ thật sự đang khóc.” Ba Giang gật đầu nói.
Mẹ Giang vạch chăn xuống giường: “Không được, tôi phải đi xem xem, nó nửa đêm sao vậy, khóc cái gì, không đi xem thử, tôi không yên tâm.”
“Tôi cũng đi.” Ba Giang cũng mở chăn mang dép.
Hai vợ chồng dắt nhau ra cửa, đi về phía phòng cách vách.
Đến cửa phòng Giang Hạ cách vách, mẹ Giang giơ tay lên, gõ cửa: “Hạ, con đang khóc sao?”
Trong phòng, Giang Hạ không nghĩ tới tiếng khóc của mình lại bị ba mẹ nghe thấy, còn đến xem tình hình, vội hoảng loạn lau khóe mắt, nằm xuống, nghẹn ngào đáp: “Không có, mẹ, con không khóc.”
Mẹ Giang ngoài cửa giật giật khóe miệng: “Còn nói không khóc nữa, đổi cả giọng rồi, con rốt cuộc làm sao vậy?”
Giang Hạ cắn môi, không muốn để ba mẹ biết mình bị Kiều Phàm tìm được.
Nếu không, ba mẹ nhất định sẽ lo lắng.
Nghĩ vậy, Giang Hạ hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, ít nhất đừng sợ hãi rõ ràng như thế, mới đáp: “Mẹ, con không sao, con chỉ đột nhiên gặp ác mộng thôi, mẹ quay về đi, một chốc là con ổn thôi.”
Tuy nhiên, mẹ Giang không định đi.
Ai hiểu con bằng mẹ, giọng con gái rõ ràng lộ ra sợ hãi, đây tuyệt đối không phải do mơ thấy ác mộng, hơn nữa, trước đây con gái cũng không phải chưa từng mơ thấy ác mộng, nhưng chỉ bị dọa một chút, một lát liền không sao, dù sao ai cũng biết, ác mộng chỉ là mộng, là giả, dù sợ, cũng không khóc lâu như vậy.
Cho nên, Hạ nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, chỉ là không muốn khiến họ lo lắng, cho nên mới cố ý che giấu không nói.
“Trực tiếp mở cửa đi.” Ba Giang bên cạnh ngẫm nghĩ một lát, nói với mẹ Giang.
Giang Hạ bên trong nghe thấy giọng ba Giang, sắc mặt khẽ thay đổi, rõ ràng không nghĩ tới ba cũng ở đây.
Hơn nữa ba còn kêu mẹ mở cửa, xem ra tối nay mình trốn không thoát rồi.