Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1796


Chỉ cần trước khi hai người Tống Vy ra tay với cô ta, cô ta ra tay trước, đánh hai người Tống Vy xuống, vậy cô ta bình an rồi.


Cho nên, cô ta phải ở lại, tiếp tục thi!


Nghĩ vậy, Giang Vân Khê siết chặt lòng bàn tay, cuối cùng nhìn cửa lớn của hội quán thi đấu, cất bước đi vào.


Hiện trường cuộc thi, Tống Vy và Trần Châu Ánh đã ngồi vào vị trí của mình.


Trần Châu Ánh nhìn các tuyển thủ bên dưới, cuối cùng khóa chặt vị trí của Giang Vân Khê, nghiêng người qua, nói với Tống Vy: “Vy Vy, cậu nói xem Giang Vân Khê bị chúng ta dọa như vậy, liệu có vào tham gia thi nữa không?”


Tống Vy nghe thấy câu hỏi này của cô ấy, ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía vị trí của Giang Vân Khê, sau đó nhếch môi cười: “Cô ta sẽ.”


“Cậu chắc chắn như vậy sao?” Trần Châu Ánh kinh ngạc nói.


Tống Vy gật đầu: “Đương nhiên, tuy không quá thân với Giang Vân Khê, nhưng qua vài lần nói chuyện, tớ cũng coi như hiểu con người của cô ta, cô ta có chấp niệm tới mức biến thái với Hạo Tuấn, bởi vì Hạo Tuấn là người đàn ông xuất sắc nhất mà cô ta từng gặp, ngoại hình, tiền bạc, cái nào cũng phù hợp với mẫu hình lý tưởng của cô ta, cho nên cô ta chắc chắn sẽ vì Hạo Tuấn mà trở lại thi đấu, bởi vì chỉ có quay lại, cô ta mới có cơ hội, tiếp tục khiến Hạo Tuấn có cái nhìn khác về cô ta.”


“Còn cái nhìn khác cơ đấy, sếp Đường căn bản xem thường cô ta.” Trần Châu Ánh mỉa mai nói.


Tống Vy mỉm cười: “Phải, tất cả đều biết, Hạo Tuấn sẽ không thích người như Giang Vân Khê, cũng nhìn ra Giang Vân Khê là người như nào, nhưng bản thân Giang Vân Khê lại luôn lừa gạt bản thân, nhìn không rõ hiện thực.”


“Đúng thật.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Tớ phát hiện Giang Vân Khê này thấy nhiều trong tiểu thuyết tổng tài điển hình, nghĩ rằng tổng tài đều sẽ yêu loại con gái bình thường như cô ta, cho nên cô ta mới luôn cảm thấy mình đã cứu sếp Đường thì sếp Đường sẽ yêu cô ta, dù sao ấy mà, trong tiểu thuyết loại tình tiết này rất nhiều.”


Tống Vy bật cười: “Phải.”


“Còn chưa hết, Giang Vân Khê luôn cảm thấy, mình trở thành nhà thiết kế, nổi tiếng rồi thì sếp Đường sẽ nhìn cô ta nhiều hơn, cũng không biết cô ta lấy đâu ra cái tự tin đó, sợ rằng là đọc nhiều tiểu thuyết máu chó, coi mình thành nữ chính, chỉ cần nữ chính làm cái gì thì sẽ có được trái tim của nam chính? Còn nữa Vy Vy, tớ 80% dám chắc chắn, Giang Vân Khê coi mình là nữ chính, coi sếp Đường thành nam chính, coi cậu là nữ phụ độc ác.”


Nói xong, Trần Châu Ánh cười không thôi.


Tống Vy lắc đầu bất lực: “Được rồi, thèm vào quan tâm cô ta là nam chính nữ phụ độc ác gì đó, tớ chỉ biết, một người sống ở trong thế giới của mình, không chịu bước ra đối mặt với hiện thực, ngay từ đầu đã định sẵn là không thắng được tớ rồi.”


“Nói cũng đúng.” Trần Châu Ánh gật đầu.


Tống Vy bóp cổ tay, đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy bóng người trước mặt, nhếch môi cười: “Cậu nhìn, cô ta quay lại rồi.”


Trần Châu Ánh nhìn về phía cô hắt cằm, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Giang Vân Khê, bĩu môi: “Bị cậu nói trúng rồi, cô ta thật sự quay lại tìm chết rồi, nếu đã như vậy, vậy chúng ta cho cô ta toại nguyện.”


“Nếu cô ta dám quay lại thì chứng tỏ cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chúng ta đối phó, mà cô ta cũng biết, cô ta không thắng được chúng ta, cho nên tớ đoán cô ta chắc chắn sẽ vì tự bảo vệ mình, ra tay trước với chúng ta.” Tống Vy nheo mắt lại, lạnh lùng nói.


“Không phải chứ?” Trần Châu Ánh kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK