Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, vậy tớ đi trước đây, đi chơi với hai đứa trẻ.”


Nói xong, Trần Châu Ánh lại chào Đường Hạo Tuấn, sau đó đi lên tầng.


Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.


Đường Hạo Tuấn cất bước, nhấc đôi chân dài, đi về phía Tống Vy: “Em hôm nay làm sao vậy?”


“Hả?” Tống Vy có hơi ngẩn ra: “Cái gì làm sao?”


“Tâm trạng.” Đường Hạo Tuấn đưa tay, chỉnh lại tóc cho cô: “Tuy em che giấu rất tốt, nhưng tôi nhìn ra được, em đang cười miễn cưỡng, trong lòng em có tâm sự, rốt cuộc bị làm sao?”


Tống Vy nhìn ánh mắt quan tâm của anh, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm: “Bị anh nhìn ra rồi, phải, em bây giờ rất lo lắng, có điều không phải vì chuyện của bản thân em, mà là Hạ.”


“Cô ấy sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Cô ấy bị làm sao?”


Nghe thấy không phải là Tống Vy gặp phải chuyện, trong lòng Đường Hạo Tuấn lập tức thở phào.


Chỉ cần không phải là cô xảy ra chuyện là được.


Còn những người khác, anh không quan tâm.


“Cậu ấy bây giờ gặp phải phiền phức rồi.” Tống Vy day mi tâm, có chút mệt mỏi nói: “Vừa rồi ở hội quán tổ chức cuộc thi, Hạ gọi điện cho em…”


Cô nói ra nội dung cuộc gọi với Giang Hạ và nội dung cuộc gọi với Kiều Phàm ra.


Đường Hạo Tuấn nghe xong, lông mày nhướn lên: “Thì ra là như vậy, có điều Kiều Phàm không có làm sai.”


“Em biết anh ta không làm sai, nhưng cũng như vậy, Hạ cũng không có sai, cho nên Phàm làm như vậy, đối với Hạ cũng là một loại tổn thương, hơn nữa Hạ như vậy, em thật sự rất không yên tâm, cho nên Hạo Tuấn, anh nói xem em nên giúp cậu ấy như nào?” Tống Vy nhìn anh.


“Có một cách.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên nói.


Tống Vy nhìn anh, lập tức lấy lại tinh thần: “Cách gì?”


“Rời khỏi thành phố Giang, rời khỏi Kiều Phàm, càng xa càng tốt, chỉ cần Kiều Phàm không tìm được cô ấy thì cô ấy có thể bình an sinh đứa trẻ, hơn nữa nuôi đứa trẻ khôn lớn, đương nhiên, cô ấy cũng có thể mang cả ba mẹ của cô ấy cùng nhau rời đi, như vậy Kiều Phàm sẽ không uy hiếp được cô ấy nữa, chỉ là cô ấy bằng lòng không?”


Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Loại rời đi này, đồng nghĩa cô ấy có lẽ cả đời cũng không thể quay về, chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể bảo đảm không bị Kiều Phàm tìm được, mà đồng thời, cô ấy cũng phải cả đời không thể gặp lại Kiều Phàm, cho nên anh mới muốn nói, cô ấy có thể làm được không, nếu cô ấy có thể, vậy đây chính là cách tốt nhất hiện nay của cô ấy, nếu không thể, vậy không ai giúp được cô ấy cả.”


Những lời này khiến Tống Vy trầm mặc, một lúc lâu sau mới lần nữa mở miệng: “Em cũng không biết cậu ấy có thể làm được không, cậu ấy yêu Phàm như vậy, vậy nên muốn cả đời không gặp Phàm nữa, em cũng không chắc chắn cậu ấy có bằng lòng không, còn nữa, nếu cậu ấy bằng lòng, vậy em có phải cũng không gặp được cậu ấy nữa không?”


“Không, em có thể.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Nếu Giang Hạ muốn rời khỏi thành phố Giang, Kiều Phàm nhất định sẽ nghi ngờ là em giúp cô ấy, để tìm được Giang Hạ, anh ta sẽ để ý em, có điều không sao cả, có anh ở đây, anh ta cho dù để ý em cũng không thể thông qua em tìm được Giang Hạ, cho nên em có thể liên lạc hoặc gặp mặt Giang Hạ.”


Nghe vậy, Tống Vy lập tức yên tâm rồi: “Vậy thì được, vậy nên vấn đề lớn nhất bây giờ, chỉ là Hạ có thể nỡ cả đời không thể gặp mặt Phàm nữa không, chỉ cần cậu ấy nỡ, vậy vấn đề của cậu ấy không lớn nữa.”


“Không sai.” Đường Hạo Tuấn ngẩng cằm lên: “Vậy nên tiếp theo, em có thể khuyên cô ấy, chỉ cần cô ấy bằng lòng, anh có thể ra tay sắp xếp chỗ ở cho gia đình bọn họ, hơn nữa giúp bọn họ che đậy tung tích, để Kiều Phàm không tìm được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK