Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1935


“.…” Một câu ngày mai anh phải đi rồi, lập tức khiến tất cả lời nói của Tống Vy đều không nói ra được.


Nhìn xem người đàn ông này thật biết nói chuyện, giành lấy cơ hội, khiến cô không thể từ chối.


Bởi vì người đàn ông này biết điểm yếu của cô là ba ba con bọn họ, biết cô không nỡ xa ba bọn họ, nên đã nói ra chuyện ngày mai phải rời đi.


Như vậy, cô không thể từ chối anh.


Tống Vy cạn lời nhìn người đàn ông, không giãy giụa nữa, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh đúng là rất ma mãnh.”


Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Cảm ơn đã khen.”


Dứt lời, cửa phòng tắm đóng lại.


Đợi đến lúc mở ra, đã là mấy tiếng sau.


Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy khoác áo choàng tắm từ bên trong đi ra, Tống Vy dựa vào ngực anh, hai mắt nhắm lại, hình như đã ngủ rồi.


Cũng đúng, vốn dĩ đã chơi cùng hai đứa bé lâu như vậy, đã đủ mệt rồi, bây giờ còn phải phục vụ người đàn ông này lâu như vậy, nếu như không ngủ mới là chuyện lạ.


Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, xoa mặt cô, sau đó anh cũng vén chăn nằm lên, tắt đèn.


Nhưng không nằm được bao lâu, Đường Hạo Tuấn đã mở mắt ra, sau khi thu dọn xong, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.


Trong phòng khách ở dưới tầng, hai đứa bé đã được người giúp việc mặc quần áo cho, đang ngồi trên sofa.


Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đi xuống, hai đứa bé vội vàng nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến, mỗi đứa kéo một tay anh: “Ba, mẹ đâu?”


Nghe thấy câu hỏi của hai đứa bé, Đường Hạo Tuấn đưa tay ra xoa đầu hai đứa bé, dịu dàng nói: “Mẹ vẫn còn ngủ, nên không xuống, ban ngày mẹ còn phải thi đấu, nên chúng ta không để cho mẹ tiễn nữa, để mẹ nghỉ ngơi một lúc.”


“Được, để mẹ nghỉ ngơi, mẹ thi đấu cũng rất mệt.” Tống Dĩnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.


Chỉ có Tống Hải Dương nhìn Đường Hạo Tuấn, trong lòng biết rất rõ tại sao mẹ không xuống.


Mẹ không phải là người vì cái nguyên nhân ngày mai phải thi đấu, không xuống tiễn bọn họ.


Dù sao, giữa cuộc thi và bọn họ, mẹ sẽ xem trọng bọn họ hơn.


Chắc chắn là tối qua ba lại giày vò mẹ, nếu không mẹ sẽ không dậy được.


Nhưng như vậy cũng tốt, không để cho mẹ đi tiễn, tránh cho lúc bọn họ rời đi, lại không nỡ, Dĩnh Nhi nói không chừng còn khóc nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK