Tống Vy “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, ông ta muốn tôi rút đơn kiện Tô Thu, rồi lại giúp Tống Huyền làm chứng giả. Nhưng ông ta biết tôi không đồng ý nên mới nghĩ ra chiêu này, lợi dụng mạng Internet bôi nhọ danh dự của tôi, ép tôi nghe theo. Chỉ cần tôi đồng ý, ông ta sẽ đè dư luận trên mạng xuống.”
Nói đến đây, cô lắc lắc ly nước của mình, trên mặt nở nụ cười tự giễu: “Đáng buồn thật nhỉ, loại người này lại chính là ba ruột của tôi.”
Đường Hạo Tuấn mấp máy môi mỏng: “Loại như Tống Huy Khanh không xứng làm ba của em, em không cần quan tâm đến ông ta.”
“Tất nhiên là không rồi, sau này tôi sẽ mặc kệ ông ta. Hành động hôm nay đã khiến tôi hoàn toàn chẳng còn tình cảm nào với ông ta nữa rồi.” Tống Vy nặng nề buông ly nước xuống, vẻ mặt vô cảm nói.
Đường Hạo Tuấn có thể nhìn ra được, lời cô nói là thật chứ không phải chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, vậy nên hài lòng gật đầu một cái.
“Tổng giám đốc Đường!” Tống Vy nhéo lòng bàn tay, nhìn anh: “Tôi đã nghĩ ra cách giải quyết việc này rồi, chính là ăn miếng trả miếng nhưng tôi cần anh phối hợp.”
“Em nói đi.” Đường Hạo Tuấn bắt chéo hai chân.
Tống Vy nheo đôi mắt đào hoa lại, nói rõ biện pháp của mình.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, hất cằm: “Tôi biết rồi, tôi sẽ phối hợp với em.”
“Được, cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy cảm kích cười một tiếng.
Đường Hạo Tuấn giơ tay: “Không có gì, tôi không chỉ giúp em mà còn vì chính danh dự của mình mà thôi.”
Dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh dự của anh.
Hiện giờ trên mạng có nhiều kẻ mắng anh là thằng cặn bã, chỉ là e ngại thân phận của anh nên tiếng mắng chửi mới nhỏ mà thôi.
“Mấy giờ rồi mẹ ơi?” Lúc này, con trai bỗng mở cửa phòng, Tống Hải Dương mặc đồ ngủ đứng ở cửa, ngáp một cái rồi hỏi.
Tống Vy lấy di động ra xem giờ, cô giật mình đứng phắt dậy: “Ối, chín giờ đến nơi rồi. Bé con, mau đi gọi em gái con dậy đi, nhanh không muộn học bây giờ.”
Đều tại sáng sớm ra Tống Huy Khanh đã chọc giận cô, hại cô quên gọi hai đứa nhỏ dậy.
Tống Hải Dương dụi mắt, “vâng” một tiếng rồi xoay người về phòng ngủ.
Đường Hạo Tuấn cũng đứng lên: “Lát nữa để tôi đưa Dĩnh Nhi đến trường cho, bây giờ em đi ra ngoài không tiện lắm, quá nhiều người nhận ra em.”
Tống Vy khẽ gật đầu, không từ chối: “Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
Anh nói không sai, bây giờ, cô bị cả cộng đồng mạng phỉ nhổ, gần như ai cũng biết mặt cô.
Chẳng may, lúc đưa Dĩnh Nhi đi học lại có phụ huynh nào từng xem cuộc thi và nhận ra cô, rất có thể sẽ xúi con mình xa lánh Dĩnh Nhi ở trường, không cho con mình chơi với Dĩnh Nhi nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến Dĩnh Nhi.
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn phất tay, ý bảo không cần cảm ơn.
Rồi anh lại như nhớ tới điều gì đấy, quay sang hỏi Tống Vy: “Mọi người còn chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa.” Tống Vy lắc đầu.
Đường Hạo Tuấn hất cằm: “Vậy em chờ một lát.”
Nói xong, anh đi ra phía cửa.
Tống Vy ngạc nhiên nhìn theo anh.