Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng này xém chút là dọa chết Trình Hiệp.


Người phụ nữ này điên rồi, không ngờ lại dám làm vậy với tổng giám đốc.



Không sợ tổng giám đốc đuổi cô ấy ra ngoài sao?


Đường Hạo Tuấn đang ký tài liệu, hành động của Giang Hạ khiến anh cau mày, ánh mắt lạnh băng nhìn cô ấy: “Cô biết mình đang làm gì không?”


Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của anh, đương nhiên Giang Hạ có chút sợ hãi, nhưng vì Vy Vy, cô ấy hít sâu một hơi, sau đó đè nén nỗi sợ vào đáy lòng.


“Đương nhiên tôi biết. Tôi cũng không sợ lát nữa anh làm gì tôi. Tôi tới đây chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho Vy Vy thôi. Tôi hỏi anh, vì sao anh lại đối xử với Vy Vy như vậy? Anh cưới cô ấy, dù cô ấy làm sai chuyện gì, anh nói rõ ràng với cô ấy không được sao? Sao lại chiến tranh lạnh với cô ấy?” Giang Hạ lớn tiếng chất vấn.


Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô ấy chăm chú, không trả lời.




Giang Hạ nuốt nước miếng, chỉnh lại cảm xúc một chút rồi lại nói tiếp: “Mấy ngày nay Vy Vy gầy đến không ra hình người, tinh thần lúc nào cũng hốt hoảng, làm việc mất tập trung, ngay cả đi đường cũng không hẳn hoi. Hôm qua, nếu không phải tôi kịp kéo cô ấy lại thì suýt chút nữa cô ấy đã bị xe tông rồi.”


Nghe thấy Tống Vy suýt nữa gặp tai nạn giao thông, đồng tử Đường Hạo Tuấn hơi co lại, ánh mắt nhanh chóng lóe lên vẻ lo lắng.


Giang Hạ bắt được điểm đó, có chút ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Đường, anh đang lo lắng cho Vy Vy, chứng tỏ anh vẫn còn yêu cô ấy đúng không? Nếu anh vẫn yêu cô ấy, vậy thì anh dứt khoát nói ra hết đi, Vy Vy sai ở đâu, anh bảo cô ấy sửa là được. Đừng chiến tranh lạnh với cô ấy. Chiến tranh lạnh cũng không phải hành vi và phong độ một người đàn ông nên làm!”


“Cô ấy không sửa được!” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mở, thốt ra năm chữ rõ ràng.


Ba mẹ anh đã chết rồi.


Dù Tống Vy có làm gì cũng không thể cứu vãn được mạng sống của ba mẹ anh!


Giang Hạ không biết trong lòng Đường Hạo Tuấn nghĩ gì, cũng không hài lòng với lời anh nói: “Sao lại không sửa được? Chỉ cần không phải tội ác tày trời, mọi thứ đều có thể sửa được. Hơn nữa, Vy Vy cũng không thể làm ra chuyện gì tội ác tày trời, ngay cả giết gà cô ấy cũng không dám.”


“Đủ rồi, nếu cô tới chỉ để thuyết giáo tôi, vậy mời cô cút đi!” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn lạnh băng, chỉ tay ra cửa.


Giang Hạ trừng mắt, còn muốn nói gì đó.


Đường Hạo Tuấn lại một lần nữa hạ lệnh đuổi khách: “Cút!”


Giang Hạ cắn môi: “Đi thì đi, người đàn ông như anh đúng là không thể nói lý. Nhưng trước khi tôi đi, tôi vẫn muốn lấy lại một chút công bằng giúp Vy Vy. Ai bảo anh mấy ngày qua đối xử với Vy Vy như vậy.”


Dứt lời, cô ấy hít thở sâu, tim đập mạnh, sau đó duỗi tay về phía Đường Hạo Tuấn, khi Đường Hạo Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại, cô ấy đã nhanh chóng túm mấy cọng tóc của anh xuống.


Đường Hạo Tuấn khẽ xuýt xoa kêu đau, hàng lông mày nhíu chặt đủ để kẹp chết một con muỗi.


Trình Hiệp sợ tới mức sắp mất hồn, thấy sắc mặt Đường Hạo Tuấn vô cùng đáng sợ. Lo tổng giám đốc làm thịt Giang Hạ, khi Đường Hạo Tuấn còn chưa lên tiếng phát hỏa, anh ta đã nắm lấy cánh tay Giang Hạ, kéo cô ấy ra ngoài.


“Cô vừa làm gì thế, dám túm tóc cả tổng giám đốc. Cô không muốn sống nữa sao?” Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, Trình Hiệp buông tay Giang Hạ ra, lớn giọng quát.


Nói thật, Giang Hạ cũng có chút sợ hãi.


Nhưng nhìn tóc trong tay, cô ấy vẫn cảm thấy đáng giá.


“Hừ, ai bảo anh ta đối xử với Vy Vy như vậy.” Giang Hạ hừ hừ.


Trình Hiệp lại thở dài: “Tổng giám đốc cũng không muốn, thật sự chuyện này quá phức tạp.”


“Anh biết Vy Vy chọc giận tổng giám đốc Đường chỗ nào sao?” Ánh mắt Giang Hạ sáng lên, lập tức nhìn anh ta.


Trình Hiệp gật đầu: “Nói đúng ra thì không phải mợ chủ làm cái gì, mà là mẹ cô ấy, mợ chủ bị liên lụy.”


Dù người đâm chết ông bà chủ không phải mợ chủ, nhưng năm xưa mợ chủ cũng ở trên chiếc xe đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK