Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


CHƯƠNG 639
Tống Vy đáp: “Vâng, không biết ông gọi tôi tới có chuyện gì sao?”
Phân hội trưởng khép lại tập tài liệu trên bàn: “Có hai việc. Thứ nhất là cuộc thi quốc tế còn một tháng nữa sẽ diễn ra. Quy tắc của cuộc thi đã được công bố rồi. Cô lấy về xem cho kỹ nhé.”
Sau đó, ông ta đưa tập tài liệu cho Tống Vy
Tống Vy nhanh chóng nhận lấy, lật xem mấy trang rồi ôm vào trong ngực: “Được, tôi sẽ xem kỹ, chuyện thứ hai là gì?”
“Chuyện thứ hai là liên quan đến cô Trần đây.” Phân hội trưởng chỉ vào người phụ nữ và giới thiệu: “Cô Trần đây là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thuộc thế hệ trẻ trong nước.”
“Xin chào, tôi tên là Trần Châu Ánh, cô có thể gọi tôi là Châu Ánh.” Người phụ nữ, cũng chính là Trần Châu Ánh mỉm cười đưa tay ra với Tống Vy.
“Xin chào, tôi tên là Tống Vy.” Tống Vy cũng nhanh chóng đưa tay ra.
Cô có rất có thiện cảm với cô Trần Châu Ánh này.
Vừa bước vào, cô gái Trần Châu Ánh này đã nở cười nụ cười rất thân thiện với cô. Cô rất vui khi được kết bạn với một người như vậy.
“Tôi biết cô.” Trần Châu Ánh rút tay về: “Cô cũng là một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng thuộc thế hệ trẻ trong nước.”
Những lời khen như vậy khiến Tống Vy hơi ngượng, cô cười nói: “Cô Trần nói đùa rồi.
Đến mẹ tôi còn chưa được coi là nhà thiết kế nổi tiếng thuộc thế hệ trẻ ở trong nước nữa.”
Trần Châu Ánh sờ cằm trầm ngâm: “Nếu cô Tống dùng cái tên này thì quả thực còn hơi miễn cưỡng, nhưng nếu thêm thân phận Mina thì cô chính là một trong những nhà thiết kế thời trang trẻ có địa vị hàng đầu trong nước đấy.”
“Cô…” Tống Vy trợn to mắt kinh ngạc.
Trần Châu Ánh cười nói: “Cô ngạc nhiên lắm phải không, không biết làm sao tôi biết tên cô là Mina phải không?”
Tống Vy gật đầu đầy kinh ngạc.
Trần Châu Ánh thân thiết bá vai cô: “Thực ra tôi đã từng thấy cô rồi. Khi ở nước ngoài tôi đã xem một buổi biểu diễn của cô, lúc đó cô đã dùng thân phận Mina để hạ màn.”
“Hóa ra là như vậy.” Lúc này Tống Vy mới hiểu ra.
Trần Châu Ánh bỏ tay ra: “Tôi đến đây để tìm cô.”
“Có chuyện gì vậy?” Tống Vy tò mò nhìn cô ấy.
Vẻ mặt Trần Châu Ánh chợt trở nên nghiêm túc: “Thực ra cũng không phải là vấn đề lớn gì. Gần đây tôi có một đơn hàng lớn. Sắp đến lễ trưởng thành cho công chúa của một quốc gia nhỏ. Cha cô ấy là vua của đất nước đó muốn tặng một vài món quà. Ông ấy đã đưa ra một số châu báu đắt giá muốn nhờ người thiết kế thành đồ trang sức tặng cho cô công chúa nhỏ.”
“Vậy nên?” Tống Vy sờ cằm hỏi tiếp.
“Nên tôi dựa vào quan hệ của đàn anh để giành lấy mối ăn lớn này, nhưng cô công chúa kia quá khó đối phó, nói rằng nếu chỉ có trang sức mà không có váy áo tương ứng thì không được, cho nên…”
“Vậy nên cô muốn tìm nhà thiết kế thời trang thiết kế bộ váy tương ứng?” Tống Vy nhướng mày, đã hiểu ý của cô nàng.
“Đúng, đúng!” Trần Châu Ánh gật đầu lia lịa: “Ý của tôi là như vậy, cho nên tôi mới tìm đến cô đấy.”
Tim Tống Vy đập thình thịch, nhưng ngoài mặt thì lại không có biểu hiện gì khác biệt, ngược lại còn tò mò hỏi: “Tại sao cô lại tìm tôi? Tuy nhà thiết kế trong nước không giỏi bằng nhà thiết kế nước ngoài nhưng cũng có rất nhiều người xuất sắc.”
CHƯƠNG 640

“Đúng vậy, những nhà thiết kế xuất sắc đó đều hơi lớ tuổi rồi . Tôi nghĩ khi làm việc với những người đi trước như vậy sẽ phải kiềm chế lắm, lại còn không có tiếng nói chung, nhưng hầu hết các nhà thiết kế thời trang tương đương với tuổi của tôi thì lại không thể làm được. Mãi đến hai ngày trước tôi nhìn thấy show Quang Huy Nhật Nguyệt thì mới biết là cô đã về nước rồi.” Trần Châu Ánh giải thích.

Tống Vy cười nói: “Vậy là cô liền tới đây tìm tôi?”

“ Cũng không phải, khi tôi xem chương trình của cô ở nước ngoài là tôi đã biết trình độ của cô rất cao. Tôi không muốn tìm những người lớn tuổi, còn những người trẻ khác thì không đủ tiêu chuẩn, nên tôi chỉ có thể tìm đến cô. Vì vậy nên tôi đã đi một chuyến đến hiệp hội, nhờ phân hội trưởng gọi cô qua. Thế nào, cô có muốn hợp tác không?” Trần Châu Ánh nhìn cô, hai mắt sáng ngời, trong đó đầy vẻ chờ mong.

Tống Vy im lặng.

Thật ra mà nói, bảo cô không động lòng là giả. Dù sao thì được thiết kế váy cho công chúa của một đất nước cũng là một niềm vinh dự.

Nếu thiết kế tốt thì danh vọng và địa vị trong nước của cô sẽ gần như đạt đến tầm cao như của Mina ở nước ngoài. Nhưng nếu thiết kế không tốt thì sẽ không chỉ làm mất lòng hoàng gia, mà còn có thể gặp phải những rắc rối khác, chẳng hạn như bị chèn ép trong nghề thiết kế hay gì đó.

Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Tống Vy, nhưng Trần Châu Ánh lại không biết cô đang lo lắng điều gì, cô ấy vỗ vai cô: “Đừng lo, tiền chúng ta kiếm được chia đôi nhé?”

Tống Vy không khỏi dở khóc dở cười: “Không phải vì tiền, mà là…”

Cô nói ra sự lo lắng của mình.

Trần Châu Ánh mỉm cười: “Ôi dào, còn tưởng là gì chứ. Yên tâm đi, không đáng sợ như cô nghĩ đâu. Trước khi tìm đến cô, tôi đã liên lạc với cô công chúa nhỏ rồi, cho cô bé xem show Dục Hỏa Trùng Sinh với Quang Huy Nhật Nguyệt của cô rồi. Cô bé ấy rất thích.”

“Thật sao?” Tống Vy kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trần Châu Ánh gật đầu: “Thật đó, tôi còn có thể nói dối cô sao? Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có lần sau đâu, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.”

“Không cần nghĩ nữa, tôi nhận.” Tống Vy giơ tay ra.

Hai người bắt tay nhau, cùng cười ra tiếng.

Sau đó, cả hai đã ký hợp đồng hợp tác dưới sự chứng kiến của phân hội trưởng.

Vừa đi ra khỏi hiệp hội, Trần Châu Ánh đã nhìn thấy xe tới đón mình, cô ấy vẫy tay về hướng xe, sau đó quay đầu nói với Tống Vy bên cạnh: “Vy Vy, vậy tôi đi trước nhé. Ngày mai tôi sẽ đưa những món trang sức đó tới đến công ty cô để thống nhất về phong cách thiết kế.”

“Được, đi đường cẩn thận.” Tống Vy cười đáp.

Trần Châu Ánh rời đi, cô cũng không chờ ở đó lâu, lập tức lái xe trở về công ty, sau đó lại làm việc thêm hai giờ nữa thì Đường Hạo Tuấn đến.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cô mặt mày rạng rỡ, không khỏi hỏi: “Tâm trạng tốt thế sao?”

“Anh cũng nhìn ra à?” Tống Vy vừa thắt dây an toàn vừa đáp: “Em vừa nhận một vụ làm ăn lớn.”

Cô kể về việc hợp tác với Trần Châu Ánh.

Đường Hạo Tuấn nghe xong trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Trùng hợp như vậy sao?”
CHƯƠNG 641

“Trùng hợp?” Tống Vy sửng sốt, sau đó hỏi: “Ông xã, không phải anh cũng nhận mối làm ăn giống em đấy chứ?”

Tập đoàn Đường Thị tập trung vào các mặt hàng xa xỉ, danh tiếng liên quan đến quần áo, giày dép, túi xách, đồ trang điểm, đồ trang sức,… Không có gì ngạc nhiên nếu họ có mối hợp tác với giới quý tộc.

“Không.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Nước đó có mỏ kim cương. Anh định đích thân đi một chuyến, mua một mỏ kim cương thôi.”

“Thế à.” Tống Vy gật đầu: “Vậy anh định lúc nào đi?”

“Tuần sau, còn em thì sao?” Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cô khi dừng lại ở cột đèn giao thông.

Tống Vy nhún vai: “Em cũng chưa biết, còn phải tùy thuộc vào ý của nhà thiết kế Trần nữa.”

Dù sao thì mối làm ăn này cũng là do Trần Châu Ánh kết nối với bên hoàng gia, khi nào đi cũng là do Trần Châu Ánh quyết.

Đường Hạo Tuấn trầm tư vài giây: “Dù em đi vào lúc nào thì anh cũng sẽ thu xếp máy bay đưa hai người đi.”

“Vâng.” Tống Vy không từ chối, cười đồng ý.

Sau khi đón bọn trẻ xong, cả nhà bốn người trở lại biệt thự.

Vừa xuống xe, Tống Vy đã nhìn thấy một nhóm người mặc quần áo lao động đi ra từ biệt thự.

Tống Dĩnh Nhi kéo tay áo cô: “Mẹ, họ là ai thế?”

Tống Vy nhìn dòng chữ “Cửa hàng nhạc cụ Vienna” trên quần áo của một người, lập tức đoán được thân phận của họ.

Nhưng trước khi cô kịp nói với con gái thì Tống Hải Dương đã nói trước: “Là đàn piano.”

“Không sai.” Tống Vy gật đầu.

Hai mắt Tống Dĩnh Nhi sáng lên: “Piano sao?”

Tống Vy nhìn thấy ánh sáng trong mắt con gái, sờ đầu cô bé: “Con thích piano à?”

“Vâng, con thích, con rất thích.” Tống Dĩnh Nhi hào hứng khoa tay múa chân: “Con thấy một chị gái chơi piano trên ti vi rồi. Đẹp lắm mẹ ạ! Con cũng muốn chơi piano và trở nên xinh đẹp giống như chị gái đó.”

Trong lúc nói chuyện, cô bé vội nũng nịu đong đưa tay Tống Vy, sợ Tống Vy sẽ từ chối.

Đây là lần đầu tiên cô thấy con gái mình hứng thú với một việc nào đó như vậy.

Trong hai đứa thì chỉ có Dĩnh Nhi là đứa lười biếng hơn, không có sở thích nào khiến cô luôn đau đầu.

Không ngờ con gái cô lại thích piano.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Nếu đã thế thì đương nhiên cô sẽ không để con gái mình thất vọng.

Tống Vy vừa muốn nói gì đó thì Đường Hạo Tuấn đã đi cất xe xong quay lại, thấy hai mẹ con không đi vào mà đứng ở cửa, anh nhướng mày hỏi: “Đang làm gì vậy?”

“Ba.” Tống Dĩnh Nhi buông tay Tống Vy ra, chạy tới chỗ Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn bế cô bé lên: “Làm sao vậy?”

“Ba, ba mua đàn piano à?” Tống Dĩnh Nhi nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh.

Đường Hạo Tuấn kinh ngạc mất một giây, sau đó nâng lên cằm cô bé lên: “Làm sao mấy mẹ con biết?”

“Con nhìn thấy, người mang đàn đến vừa rời đi xong.” Tống Hải Dương khoanh cánh tay nhỏ bé của mình lại rồi đáp lời anh.

Tống Vy cũng hỏi: “Ông xã, sao đột nhiên anh lại mua đàn vậy?”

“Anh mua cho Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn trả lời: “Anh đã đặt trước hai tháng rồi.”
CHƯƠNG 642

Nghe vậy, Tống Vy hơi mím môi đỏ: “Chà, không ngờ cô Lâm lại thích đàn đấy?”

“Cô ấy đã chơi piano từ khi còn học tiểu học rồi. Nếu không phải do vụ tai nạn xe hơi năm đó thì có lẽ cô ấy đã bước lên Hội trường Vàng ở Vienna lâu rồi.” Đường Hạo Tuấn vuốt tóc Tống Dĩnh Nhi nói.

Tống Vy không ngờ anh lại đánh giá Lâm Giai Nhi cao như vậy.

Vậy thì hẳn là thiên phú của Lâm Giai Nhi về piano không có gì sánh bằng rồi.

Nghe tin đàn piano được mua cho cô Lâm mà mình không thích, Tống Dĩnh Nhi đang trong vòng tay Đường Hạo Tuấn lập tức cảm thấy không vui.

Sau đó cô bé ôm cổ Đường Hạo Tuấn, làm nũng nói: “Ba, Dĩnh Nhi cũng muốn có một cây đàn piano, ba có thể cho Dĩnh Nhi đàn piano, không cho cô Lâm được không?”

“Dĩnh Nhi!” Trước khi Đường Hạo Tuấn kịp lên tiếng thì Tống Vy đã đã giận tái mặt quát lớn.

Tống Dĩnh Nhi ấm ức quay lại nhìn cô: “Mẹ, tại sao mẹ lại hung dữ với con?”

“Đó là cây đàn piano của cô Lâm, ai bảo con tranh?” Tống Vy bước tới, bế cô bé khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn.

Đôi mắt Tống Dĩnh Nhi đỏ hoe: “Nhưng… nhưng Dĩnh Nhi cũng thích piano mà.”

“Con thích đàn piano thì mẹ mua cho con. Con đi giành đồ của người khác không phải là hành vi tốt, con biết không?” Tống Vy ngồi xổm người xuống, nghiêm khắc giảng dạy đạo lý cho cô bé.

Tống Dĩnh Nhi cắn môi: “Con biết, nhưng con không thích nhìn cây đàn ba mua rơi vào tay cô Lâm.”

Lời này vừa thốt ra, Tống Vy đột nhiên lại không biết nên nói gì.

Cô biết hai đứa bé không thích Lâm Giai Nhi, nhưng cô không ngờ rằng chúng lại không thích đến mức này.

Đường Hạo Tuấn tặng quà cho Lâm Giai Nhi chúng cũng sẽ không vui.

“Hạo Tuấn, xin lỗi, con bé…”

Tống Vy đứng dậy, xoa lông mày định xin lỗi Đường Hạo Tuấn, muốn nói con gái mình không cố ý.

Nhưng cô chưa kịp nói xong thì Đường Hạo Tuấn đã giơ tay ngăn cô lại.

Anh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai Tống Dĩnh Nhi, kéo thẳng người Tống Dĩnh Nhi, nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Đáng lý ra, khi đối mặt với một đứa trẻ mạnh mẽ và có tính chiếm hữu cao như vậy, anh phải thấy chán ghét mới đúng.

Nhưng đối mặt với hai đứa trẻ trước mặt, anh lại không thể ghét nổi. Cho dù trên mặt chúng viết rõ chữ không thích Lâm Giai Nhi, ý muốn đuổi Lâm Giai Nhi ra khỏi biệt thự rất rõ ràng, nhưng anh cũng không thấy đáng ghét.

Đường Hạo Tuấn không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cũng không muốn biết, anh nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe trước mặt, nhẹ giọng nói: “Con muốn đàn piano thật sao?”

Tống Vy và Tống Hải Dương đều nghĩ rằng Đường Hạo Tuấn sẽ hung dữ với Dĩnh Nhi, nhưng khi nhìn thấy cảnh này hai người lập tức cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Dĩnh Nhi gật đầu liên tục: “Con muốn ạ.”

“Nhưng ba đã hứa tặng cây đàn piano này cho người khác từ lâu rồi, ba không thể đưa cho con được, nhưng ba có thể tặng cho con một cây đàn tốt hơn được không?” Đường Hạo Tuấn giơ ngón tay cái lau nước mắt cho cô con gái nhỏ của mình.

Khuôn mặt cô bé lập tức nở nụ cười vui mừng: “Thật không ba?”

“Thật!” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
CHƯƠNG 643

“Được ạ!” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ nhào vào trong ngực anh.

Tống Vy lại cau mày: “Hạo Tuấn, anh làm thế sẽ chiều hư con bé đấy!”

“Không sao đâu.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng nhìn cô con gái trong ngực mình: “Con gái của anh thì anh sẽ cho con bé thứ mà nó muốn. Cho dù con bé có hư hỏng thì anh cũng có khả năng xử lý rắc rối cho con bé.”

Lời này khiến Tống Vy không phản bác được.

Cô biết những gì anh nói là sai, nhưng cô không thể tìm ra lời nào để phản bác.

Tống Hải Dương nhìn ra sự khó xử của cô liền mỉm cười như một ông cụ non: “Không sao đâu mẹ, có con coi chừng nữa mà, Dĩnh Nhi sẽ không hư hỏng đâu.”

“Mong là vậy.” Tống Vy bất đắc dĩ bật cười.

Đột nhiên có tiếng piano du dương vang lên.

Tống Vy nghe ra đây là bản “Wedding March”, âm thanh phát ra từ biệt thự ở phía sau.

Tống Dĩnh Nhi chui ra khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn, vội vàng chạy về biệt thự.

Tống Hải Dương theo sát phía sau.

Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Chắc là Giai Nhi đàn đấy, chúng ta cũng đi vào đi.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu rồi khoác tay anh đi vào.

Khi đến phòng khách, Tống Vy lập tức nhìn thấy một cây đàn piano thẳng đứng màu trắng tuyệt đẹp đặt trước cửa sổ kính trong suốt sát đất.

Phía sau cây đàn piano là một người phụ nữ cũng mặc váy trắng đang nhắm mắt ngồi trên băng ghế piano, bàn tay lướt trên những phím đàn piano đen trắng một cách thoải mái và thích thú.

Đây là lần đầu tiên Tống Vy nhìn thấy Lâm Giai Nhi đánh piano, thật sự rất xinh đẹp, không có vẻ âm mưu, nham hiểm và ghen tuông thường thấy trên khuôn mặt của cô ta.

Nhưng không biết tại sao, dù bản nhạc piano cô ta chơi rất hay, rất êm tai, nhưng cô lại không hề thích mà còn cảm thấy u ám đến sởn tóc gáy.

Tống Hải Dương dường như cũng có cảm giác giống cô, cậu bé cau mày, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Lâm Giai Nhi đang chơi đàn.

Chỉ có Tống Dĩnh Nhi không hiểu, đôi mắt sáng long lanh nhìn Lâm Giai Nhi.

Cô bé chỉ thấy dáng vẻ Lâm Giai Nhi chơi piano rất đẹp, càng khiến cô bé muốn học piano hơn nữa. Một ngày nào đó cô bé cũng có thể trở nên xinh đẹp như vậy.

Bài nhạc nhanh chóng kết thúc, Lâm Giai Nhi rời tay khỏi phím đàn piano rồi từ từ mở mắt ra.

Đường Hạo Tuấn vỗ tay, Tống Vy và hai đứa bé cũng vỗ tay.

Nghe thấy tiếng vỗ tay, Lâm Giai Nhi quay đầu lại nhìn, cô ta nhìn thấy Đường Hạo Tuấn thì nhoẻn miệng cười: “Hạo Tuấn, cậu đã về rồi à.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Chơi hay lắm.”

Lâm Giai Nhi thở dài: “Đâu có, mười năm rồi tôi không đụng vào đàn. Bây giờ kỹ thuật chơi đàn đã thụt lùi rồi. Đàn một bài đã đau tay.”

“Không sao, từ từ sẽ quen thôi, tôi tin cậu sẽ sớm lấy lại được đẳng cấp của năm nào.” Đường Hạo Tuấn động viên.

Lâm Giai Nhi đứng lên: “Cảm ơn cậu Hạo Tuấn, tôi sẽ không để cậu phải thất vọng đâu, à, tôi rất thích cây đàn này.”

Cô ta vuốt ve các phím đàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK