Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 501

Dù sao thì cô ấy cũng chưa ngồi khoang hạng nhất bao giờ, ngay cả khoang thương gia cũng chưa từng ngồi.

Vừa rồi khi đi qua khoang thương gia, cô ấy đã cảm nhận được sự xa hoa của khoang thương gia rồi, không biết khoang hạng nhất sẽ sang trọng tới mức nào.

Đang mải nghĩ thì cửa khoang hạng nhất đã mở, Trình Hiệp làm tư thế mời: “Nhà thiết kế Tống, cô Hạ, mời vào trong.”

“Cảm ơn.” Tống Vy nói cảm ơn với anh ra, dẫn theo Hạ Bảo Châu vào.

Hạ Bảo Châu đi vào, chưa kịp cảm thán về độ xa hoa của khoang hạng nhất thì đã thấy hai đứa trẻ chạy tới, một trái một phải ôm lấy chân Tống Vy.

“Mẹ ơi!” Hai đứa trẻ đồng thanh gọi.

Hạ Bảo Châu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Mẹ?”

Cô ấy cúi đầu chỉ vào hai đứa trẻ, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Vy, há hốc miệng một lúc mới lên tiếng: “Vy Vy, chúng là con cậu sao?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, xoa đầu hai đứa trẻ: “Bé cưng, chào dì đi.”

“Cháu chào dì ạ.” Hai đứa trẻ nhìn Hạ Bảo Châu, ngoan ngoãn chào hỏi.

“Chào các cháu, chào các cháu.” Hạ Bảo Châu ngơ ngác gật đầu: “Vy Vy, hóa ra cậu đã kết hôn rồi à, có con lớn thế này nữa.”

501-long-phuong.jpg


“Tới rồi.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.

Đường Hạo Tuấn lại di chuyển tầm mắt tới phía Hạ Bảo Châu: “Cô ấy là người bạn mà em nói à?”

Tống Vy gật đầu, vừa định giới thiệu.

Hạ Bảo Châu lập tức hoàn hồn lại, nhìn Tống Vy, rồi lại nhìn Đường Hạo Tuấn, kích động lắp bắp: “Tống… Tống Vy, không ngờ chồng cậu là tổng giám đốc Đường?”

Tống Vy có chút bất ngờ, cũng không giải thích rằng Đường Hạo Tuấn không phải chồng cô, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên hỏi: “Cậu quen anh ấy à?”

Cô chỉ về phía Đường Hạo Tuấn.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng vừa ý với từ “ông xã” của Hạ Bảo Châu.

Đương nhiên, điều khiến tâm trạng anh thoải mái nhất vẫn là Tống Vy ngầm thừa nhận.

“Không quen.” Hạ Bảo Châu nhìn Đường Hạo Tuấn, vội vàng xua tay lắc đầu: “Tớ chỉ thấy tổng giám đốc Đường trên tạp chí kinh tế tài chính thôi.”

“Hóa ra là vậy.” Tống Vy chợt hiểu ra, gật đầu.

Hạ Bảo Châu kích động nắm chặt tay lại: “Vy Vy, cậu kết hôn với tổng giám đốc Đường khi nào vậy?”
CHƯƠNG 502

“Tớ…” Tống Vy mím môi, không biết nên trả lời thế nào.

Đường Hạo Tuấn đặt Tống Dĩnh Nhi xuống, cũng buông tay Tống Hải Dương ra, lên tiếng tiếp lời: “Cũng mấy năm rồi.”

Tống Vy kinh ngạc nhìn về phía anh.

Đúng lúc Đường Hạo Tuấn cũng nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tống Vy nhìn đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của anh, cảm giác sắp chìm vào trong đó.

Tới khi Hạ Bảo Châu vỗ trán nói: “À phải, tớ đúng là ngốc mà. Con của hai người đã lớn bằng ngần này, chắc chắn là kết hôn lâu lắm rồi. Tớ hỏi một câu thừa thãi thật đấy.”

Tống Vy khẽ cong khóe môi, nặn ra một nụ cười gượng, không đáp lại.

Cô biết nói gì đây?

Nếu như cô tiếp lời thì chẳng phải thành ra cô muốn nhanh chóng kết hôn với Đường Hạo Tuấn sao? Nhưng nếu phủ định thì lại thành “vả mặt” Đường Hạo Tuấn, thế nên, im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.

Như thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tống Vy, ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, đẩy hai đứa trẻ tới trước mặt Trình Hiệp: “Cậu trông hai đứa đi.”

“Vâng.” Trình Hiệp đáp một tiếng.

Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn Tống Vy: “Em vào với anh.”

“Đi đâu?” Tống Vy nhất thời không hiểu gì, chớp mắt nghi ngờ.

Đường Hạo Tuấn hất cằm về phía phòng nghỉ.

Tống Vy “ồ” lên một tiếng đồng ý.

Sao đó, Đường Hạo Tuấn ôm eo cô, dẫn cô đi về phía phòng nghỉ.

Hạ Bảo Châu nhìn bóng dáng hai người, chắp tay ngưỡng mộ: “Tổng giám đốc Đường yêu Vy Vy quá.”

“Đúng vậy, tổng giám đốc của chúng tôi quả thực rất yêu nhà thiết kế Tống.” Trình Hiệp bế hai đứa trẻ về vị trí, đáp lại một câu.

Hạ Bảo Châu nhận ra cách xưng hô của anh ta có chút kỳ lạ, khẽ nhíu mày: “Sao anh lại gọi Vy Vy là nhà thiết kế Tống, không phải cậu ấy kết hôn với tổng giám đốc Đường rồi sao?”

“À…” Trình Hiệp giật mình, lúc này mới nhận ra mình gọi sai, nhưng cũng không thể nói thẳng ra là Đường Hạo Tuấn và Tống Vy vẫn chưa kết hôn được, chỉ đành ngượng ngùng cười: “Tôi quen rồi, vì nhà… à không, lúc bà chủ ở bên ngoài thích tôi gọi cô ấy bằng danh xưng trong công việc.”

“Thế à.” Hạ Bảo Châu gật đầu, thu lại mối nghi hoặc trong lòng, rồi chơi đùa với hai đứa trẻ.

Cô ấy rất thích trẻ con, đặc biệt là cặp sinh đôi xinh xắn trước mắt này, càng khiến trái tim cô ấy như tan chảy.

Thấy Hạ Bảo Châu không nghi ngờ lời mình nói, Trình Hiệp lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.

Cũng may, năng lực ứng biến của anh ta không tồi.

Nếu không thì sẽ vả mặt tổng giám đốc Đường nhà mình mất. Dù sao thì cũng chính miệng tổng giám đốc Đường tự nói là đã kết hôn với nhà thiết kế Tống mấy năm.

Nghĩ vậy, Trình Hiệp không khỏi thổn thức nhìn về phía phòng nghỉ.

Bên trong phòng, Tống Vy đóng cửa lại, lúc này mới xoay người hỏi: “Hạo Tuấn, anh bảo em vào đây có chuyện gì sao?”
CHƯƠNG 503

Đường Hạo Tuấn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Tống Vy nghiêng đầu: “Hạo Tuấn?”

Cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng cử động, duỗi tay ra, kéo lấy cổ tay Tống Vy, ôm cô vào lòng.

Tống Vy bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, mất mấy giây sau mới thả lỏng ra, giơ tay ôm lấy anh, khẽ vỗ sau lưng anh: “Sao thế, sao tự nhiên lại ôm em?”

“Chúng ta kết hôn đi.” Đường Hạo Tuấn khẽ mấp máy đôi môi mỏng, nói một câu.

Cả người Tống Vy cứng đờ: “Kết hôn?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn đáp một tiếng.

Tống Vy nhẹ nhàng đẩy anh ra, lùi về sau một bước, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy vẻ khó hiểu: “Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện kết hôn?”

“Cô gái vừa rồi nhắc nhở anh.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

“Bảo Châu?” Tống Vy lập tức đoán ra cô gái mà anh nhắc đến là ai.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy. Sau này chắc chắn vẫn sẽ có người hỏi chúng ta kết hôn bao lâu rồi, chẳng lẽ lần nào cũng phải nói dối sao?”

Tống Vy mấp máy môi, không nói nên lời.

Đường Hạo Tuấn tiến lên phía trước một bước, một lần nữa thu hẹp khoảng cách với cô: “Cứ nói dối mãi, nhất định một ngày nào đó sẽ bị vạch trần. Hiện giờ đã có một số người biết ba của hai đứa bé là anh, cũng biết chúng ta ở bên nhau rồi, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó, có người để lộ ra việc chúng ta chưa kết hôn, họ sẽ nghĩ về hai đứa trẻ như thế nào đây?”

Nghe vậy, Tống Vy nghẹn lời.

Đúng vậy, đã không ít người biết hai đứa trẻ gọi Đường Hạo Tuấn là ba, đặc biệt là các giáo viên ở trường mẫu giáo và hàng xóm ở chung cư.

Nhưng nếu những giáo viên và hàng xóm đó tình cờ phát hiện ra, cô và Đường Hạo Tuấn chưa kết hôn mà cô đã bảo hai đứa trẻ gọi Đường Hạo Tuấn là ba, phải chăng họ sẽ cảm thấy, ba mẹ con cô quá sốt sắng, muốn được vào nhà giàu?

Thấy ánh mắt Tống Vy thoáng dao động, Đường Hạo Tuấn hiểu được đại khái cô đang nghĩ gì, giơ tay sửa lại mái tóc cô: “Thế nên chúng ta kết hôn là lựa chọn hoàn hảo nhất, không phải sao?”

Tống Vy không thể phủ nhận những lời này của anh, hít sâu một hơi: “Hạo Tuấn, em vẫn cảm thấy hơi nhanh quá. Em yêu anh, nhưng em và anh mới ở bên nhau đã nhanh chóng tiến tới hôn nhân, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thế nên, em muốn suy nghĩ thêm một chút.”

Dứt lời, cô cụp mi mắt xuống.

Không được nghe câu trả lời của cô, ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng hiện vẻ thất vọng, nhanh đến mức không ai phát hiện ra.

Anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào anh, cất giọng trầm khàn: “Em có thể suy nghĩ, nhưng anh sẽ không cho em thời gian quá dài. Anh sợ anh không chờ nổi. Em biết đấy, anh không thích lề mề. Bất kể đáp án cuối cùng của em sau khi suy nghĩ xong là gì, thì với anh, kết quả vẫn như nhau. Việc kết hôn, anh nghiêm túc đấy!”

Nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh, trái tim Tống Vy bỗng đập nhanh hơn. Cô bất giác muốn nói đồng ý.

Có điều, cuối cùng lý trí đã ngăn cô lại, mách bảo cô không được bốc đồng. Cô lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói: “Được, em sẽ suy nghĩ rõ ràng thật nhanh chóng.”

Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, không nói gì.

Tống Vy có chút khó chịu, bèn cử động cổ: “Hạo Tuấn, anh có thể buông em ra được rồi chứ?”

Cô chu đôi môi đỏ, giọng nói nghe vừa mềm mại vừa dịu dàng, như thể đang làm nũng.

Đường Hạo Tuấn nhìn đôi môi cô mấp máy, còn thoang thoảng mùi hương, yết hầu anh khẽ động đậy, ánh mắt cũng trầm xuống, sau đó, lập tức đặt nụ hôn lên.
CHƯƠNG 504

Tống Vy không ngờ anh lại làm như vậy, ngây người ra một lúc, rồi tức thì hoàn hồn, đáp lại nụ hôn.

Có lẽ là vẫn đang tức giận vì cô chưa đồng ý kết hôn với anh ngay.

Đường Hạo Tuấn gặm cắn đôi môi Tống Vy một hồi, không hề che giấu thể hiện ý muốn trừng phạt.

Tới khi Tống Vy cảm thấy môi hơi đau, không thoải mái rên lên một tiếng, anh mới buông cô ra.

Lúc này, đôi môi cô đã vừa đỏ vừa sưng lên, lớp son trên môi đã bị người đàn ông ăn sạch sẽ.

“Anh…” Tống Vy che miệng lại, đôi mắt như phủ một lớp sương mù trừng lên với Đường Hạo Tuấn, ánh mắt đầy vẻ lên án.

Cô thật sự không biết anh bị chập dây thần kinh nào mà lại cắn cô!

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại làm như không thấy Tống Vy đang trách móc, dùng ngón cái lau sạch vết nước và son trên môi, giọng nói lộ ra ý cười: “Được rồi, em ra ngoài trước đi, anh có một cuộc họp online.”

Khóe miệng Tống Vy run rẩy.

Hôn xong là muốn đuổi cô đi luôn?

Anh làm thế này có giống tra nam vô tình đểu cáng trên mạng hay đồn không?

“Sao thế?” Thấy ánh mắt Tống Vy nhìn mình rất kỳ lạ, Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Tống Vy xua tay: “Không có gì, em ra ngoài trước, anh làm việc đi.”

Dứt lời, cô xoay người mở cửa ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Tống Vy bị bốn đôi mắt của hai người lớn, hai trẻ nhỏ chú ý.

Đặc biệt là Hạ Bảo Châu, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, cười vô cùng nham hiểm: “Vy Vy, cậu với tổng giám đốc Đường ở bên trong…”

“Khụ khụ.” Tống Vy đỏ mặt, ho thật mạnh hai tiếng, nói với cô ấy, loại chuyện này cô ấy biết là được rồi, không cần phải nói ra.

Vì hai đứa trẻ còn đang ở đây.

Hạ Bảo Châu cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý Tống Vy rồi cười nham hiểm, luôn miệng nói “tớ hiểu rồi”, sau đó không nói gì nữa.

Mấy tiếng sau, đã tới nước M.

Hạ Bảo Châu xuống máy bay, đứng bên thang máy bay rồi tạm biệt Tống Vy: “Vy Vy, tớ đi trước đây.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Hạ Bảo Châu thả cần kéo vali, tiến về phía trước một bước, giang tay muốn ôm lấy cô.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy liền tối sầm mặt, thẳng thừng kéo Tống Vy ra.

Hạ Bảo Châu bổ nhào vào không khí, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, ngay lập tức hiểu ra, anh đang ghen, không muốn để cô ấy ôm Vy Vy.

Hạ Bảo Châu ngại ngùng cười với Đường Hạo Tuấn, chột dạ buông tay xuống, lùi lại vị trí vừa rồi.

Lúc này, thấy cô tự ấy tự giác như vậy, Đường Hạo Tuấn mới buông tay Tống Vy ra.

Tống Vy ngại ngùng cười với Hạ Bảo Châu: “Xin lỗi Bảo Châu, anh ấy… hơi độc tài.”

Cô cũng không ngờ anh lại ghen với cả phụ nữ.

Ngay cả Trình Hiệp đang dắt hai đứa trẻ ở bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn tổng giám đốc nhà mình.

Độc tài?

Đường Hạo Tuấn hơi nghiêng mặt, nhìn cô gái bên mình.
CHƯƠNG 505

Hóa ra trong lòng cô, anh là một người đàn ông rất độc tài sao?

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Đường Hạo Tuấn cũng không phản bác lại lời của Tống Vy.

Hạ Bảo Châu xua tay với Tống Vy: “Không sao, tổng giám đốc Đường rất quan tâm đến cậu nên mới không thích người khác tiếp cận cậu, tớ hiểu mà.”

Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Hạ Bảo Châu, cuối cùng, ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa.

Điều này khiến Hạ Bảo Châu không khỏi thở phào một hơi, nhẹ nhàng vỗ ngực.

Cuối cùng bầu không khí lạnh lẽo này cũng biến mất.

Cô ấy chỉ muốn ôm Vy Vy một cái thôi mà, anh có cần phải đối xử với cô ấy như vậy không? Âm thầm bắn tên về phía cô ấy, khiến cô ấy phải chịu áp lực lớn như vậy. Nên chuồn nhanh thì hơn, đỡ phải làm kì đà cản mũi họ.

Nghĩ vậy, Hạ Bảo Châu một lần nữa kéo vali, tay kia vẫy chào Tống Vy và Đường Hạo Tuấn: “Được rồi, Vy Vy, không còn sớm nữa, tớ thật sự phải đi rồi. Tạm biệt!”

“Tạm biệt!” Tống Vy cũng mỉm cười vẫy tay.

Hạ Bảo Châu cúi người chào Đường Hạo Tuấn, cảm ơn anh giúp cô ấy mua vé máy bay, sau đó đứng thẳng người, nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Sau khi cô ấy đi, Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Vy: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Tống Vy “ừ” một tiếng, chủ động khoác tay anh, cùng anh đi qua cửa VIP.

Còn Trình Hiệp, mỗi tay dắt một đứa trẻ, chua xót đi theo phía sau.

Nhân viên sân bay ở phía sau anh ta giúp họ đẩy hành lý.

Chẳng mấy đã tới khách sạn.

Đường Hạo Tuấn đặt một phòng tổng thống, một nhà bốn người họ ở hoàn toàn rộng rãi.

Lúc này đã là buổi tối, còn trong nước thì vừa mới hừng đông.

Hai đứa trẻ ở trên máy bay không ngủ được, bây giờ tới khách sạn lại buồn ngủ.

Tống Vy giục chúng mau đi ngủ, dù sao cũng phải ở nước ngoài vài ngày, nhất định sẽ chênh lệch múi giờ.

Hai đứa trẻ không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngoan ngoãn đi vào phòng.

Tống Vy đắp chăn cho hai đứa, sau đó lại khom lưng thơm mỗi đứa một cái rồi mới đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Trở về phòng ngủ chính, Đường Hạo Tuấn đã tắm xong, vừa đi về phía giường vừa hỏi cô: “Hải Dương và Dĩnh Nhi ngủ rồi sao?”

“Ừ, vừa mới ngủ.” Tống Vy che miệng ngáp một cái, cũng có chút buồn ngủ.

Đường Hạo Tuấn lau tóc: “Đi tắm đi, anh xả nước sẵn cho em rồi.”

Anh chu đáo như vậy, khiến Tống Vy cảm thấy ấm áp, gật đầu cười: “Cảm ơn Hạo Tuấn.”

Dứt lời, cô bước lên, ôm mặt anh rồi khẽ hôn một cái.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động, ngay lập tức ôm cô lên đùi mình, cúi đầu nhìn cô: “Em đang quyến rũ anh đấy à?”

Tống Vy đỏ mặt, liên tục lắc đầu: “Đâu có, em chỉ đang cảm ơn anh thôi.”

Cô cũng không ngờ một hành động vô tình của mình lại khơi dậy tinh thần anh như vậy.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Cảm ơn anh đã xả nước tắm cho em?”

“Đúng vậy.”
CHƯƠNG 506

Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng: “Xem ra anh xả nước tắm cho em không thiệt, đi tắm đi.”

Anh đặt tay lên hông cô, đỡ cô dậy.

Hai chân vừa đứng vững là Tống Vy lập tức chạy vào phòng tắm, cứ như sợ chạy chậm thì người đàn ông này sẽ đổi ý.

Người đàn ông nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, kéo khăn bông trên cổ xuống, tiếp tục lau tóc.

Trong phòng tắm, Tống Vy cởi quần áo trên người ra, tiến vào bồn tắm, chậm rãi dựa lưng lên thành bồn.

Cô vừa dựa vào, máy mát xa sau lưng lập tức tự khởi động, mát xa cho cô.

“Đã quá!” Tống Vy không kìm được mà thoải mái nở nụ cười, vươn vai thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt lại hưởng thụ.

Khoảng nửa tiếng sau, nước lạnh dần, cô mới lưu luyến rời khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm ra ngoài.

Bên ngoài, đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ có ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường vẫn bật. Đường Hạo Tuấn nằm im trên giường, như thể đã ngủ say.

Tống Vy nhẹ nhàng bước tới bên giường, cúi đầu nhìn Đường Hạo Tuấn, muốn xem xem có phải anh ngủ thật rồi không.

Khi cô duỗi tay ra, muốn thử xua tay trước mặt anh, thăm dò một chút.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lóe lên, bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại.

“Á!” Tống Vy sợ hãi kêu lên, sau cơn choáng váng, cơ thể đã rơi vào một cái ôm nóng bỏng.

Cô ngơ ngẩn chớp mắt, sau đó tức giận chu miệng: “Anh lừa em, anh chưa ngủ à?”

Đường Hạo Tuấn đắp chăn cho cô, một lần nữa nhắm mắt lại: “Định ngủ rồi, nhưng tiếng bước chân của em đánh thức anh.”

“Không thể nào, em đi nhẹ như vậy cơ mà.” Tống Vy trừng mắt phản bác.

Đường Hạo Tuấn ôm cô vào lòng: “Tai anh thính lắm. Được rồi, ngủ đi, anh thấy hơi mệt.”

Lời nói này khiến Tống Vy im bặt miệng thành công.

Cô ngước mắt nhìn hàng lông mày nhíu chặt lại của anh, mí mắt nhàn nhạt và gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Chợt có một cảm giác đau lòng ập đến trong cô.

Thời gian này, tuy vì chuyện thành lập công ty mà cô bận túi bụi, nhưng anh cũng không thoải mái hơn là bao.

Không chỉ riêng chuyện tập đoàn mà còn điều tra sự thật về cái chết của ông cụ Đường và ba mẹ anh, đồng thời, còn phải điều tra tung tích bản di chúc mà ông cụ Đường để lại nữa, thỉnh thoảng lại còn chạy tới bệnh viện thăm Lâm Giai Nhi, thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.

Tống Vy càng nghĩ càng đau lòng, nhưng biết bản thân không giúp được gì cho anh, chỉ có thể thở dài một hơi, vuốt thẳng hàng chân mày cho anh, sau đó cuộn tròn trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại.

“Ngủ ngon!” Cô nhỏ giọng nói với Đường Hạo Tuấn.

Đương nhiên, Đường Hạo Tuấn không đáp lại.

Tống Vy cũng không để ý, vòng tay lên eo anh.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tống Vy đã ngủ say, Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên mở mắt, cúi đầu nhìn cô.

Nhìn một lúc lâu sau mới nói một tiếng “ngủ ngon”, xem như đáp lại lời cô ban nãy, sau đó lại nhắm mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK