Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Góc độ đứng của bọn họ khác nhau, cho nên sự lựa chọn của bọn họ cũng không sai, cái sai là người gây ra loại cục diện như hiện nay giữa hai người.


“Được rồi Vy Vy, nếu em là vì Giang Hạ mà tới làm thuyết khách, đến thuyết phục tôi từ bỏ chủ ý phá bỏ đứa trẻ này, vậy em có thể thu tay rồi, bởi vì bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ không thay đổi chủ ý, Giang Hạ cô ta không xứng sinh con của tôi, đứa trẻ này cũng không nên tới thế giới này, cho nên em khuyên thế nào cũng vô dụng, chủ ý của tôi đã chốt, tuyệt đối sẽ không thay đổi, em có thể trực tiếp nói lời của tôi cho cô ta!”


Nói xong, Kiều Phàm bèn cúp máy.


Tống Vy còn muốn nói gì đó cũng không kịp, chỉ đành thở dài một tiếng, để điện thoại xuống.


Trần Châu Ánh nhìn cô hỏi: “Như thế nào? Anh ta không đồng ý sao?”


Tống Vy gật đầu nói: “Chủ ý của anh ta đã chốt rồi, sẽ không thay đổi, cho nên vẫn phải nghĩ cách khác.”


“Hỏi sếp Đường đi, anh ấy chắc có cách.” Trần Châu Ánh đề nghị.


Tống Vy mím môi, cảm thấy cũng đúng: “Được, vậy chúng ta trở về thôi, sau khi trở về, tớ nhắc chuyện này với anh ấy.”


“Ừ.” Trần Châu Ánh gật đầu.


Sau đó hai người bèn không nói gì nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc rời khỏi.


Một tiếng sau thì về tới biệt thự.


Đường Hạo Tuấn đang chơi xếp hình với hai đứa trẻ.


Nhìn thấy Tống Vy đi vào, Đường Hạo Tuấn để mảnh ghép trong tay xuống, xoa cái đầu nhỏ của hai đứa trẻ: “Mẹ về rồi.”


Hai đứa trẻ nghe thấy lời nhắc nhở của anh, cùng lúc ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thây Tống Vy, vội vàng ném đồ trong tay đi, từ trên thảm bò dậy, chạy về phía Tống Vy: “Mẹ.”


“Ngoan.” Tống Vy mỉm cười khuỵu người xuống, đón lấy hai đứa trẻ.


Ở đối diện, Đường Hạo Tuấn cũng đứng dậy, lông mày hơi nhíu mày mà nhìn Tống Vy.


Anh nhìn ra được, tuy cô hiện nay là đang cười, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng, trong mắt chất chứa tâm sự.


Cô rốt cuộc bị làm sao?


“Hải Dương.” Đường Hạo Tuấn mở miệng, gọi Tống Hải Dương.


Tống Hải Dương quay đầu: “Ba, sao vậy?”


“Dẫn em gái đi lên tầng chơi, ba và mẹ muốn nói chuyện.” Đường Hạo Tuấn dịu giọng nói.


Tống Hải Dương gật đầu: “Con biết rồi, Dĩnh Nhi.”


Cậu bé nắm tay của Tống Dĩnh Nhi: “Đi, chúng ta đi lên tầng.”


Tống Dĩnh Nhi thật ra có chút không muốn đi, nhưng thấy anh trai nghiêm túc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.


Hai anh em dắt tay nhau đi lên tầng.


Trần Châu Ánh nhìn bóng lưng rời đi của hai đứa trẻ, lại nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, cuối cùng sờ chóp mũi: “Ờm, tôi cũng đi đây, sếp Đường Vy Vy hai người nói chuyện, tôi không làm phiền nữa. Còn nữa Vy Vy, đừng quên nói chuyện của Hạ với sếp Đường.”


Tống Vy gật đầu: “Yên tâm đi, tớ biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK