Biển miền Trung êm đềm. Tháng 5 nên trời nóng độ ẩm cao, biển mặn đến gió cũng mặn theo khiến người ta cảm giác như bỏng rát cả da mặt.
Chiếc ghe bầu hung hăng lướt sóng. Những chiếc ghe bầu của người Đại Việt có kết cấu long cốt răng lược đặc biệt vô cùng. Chắc chắn , nhưng lại mềm dẻo, rất thích hợp chống lại lực đẩy của sóng nước ngoài khơi. Đầu ghe phấp phới lá cờ xanh lam, viền đen , thêu hai chữ Hán “Trần Gia” màu đỏ.
Tuất - gia nô Trần thị đang nhăn nhó đến mức méo mó gương mặt mà phơi nắng giữa ngày hè nắng như đổ lửa. Hai tay nó túm chặt cây xiến chèo lái giữ cho chiếc Ghe đúng hường mà đạp sóng lao đi. Nó đang không vui lắm.
Lý do à – ngoài cậu chủ San thì còn ai vào đây. Từ ngày tỉnh lại vì bị con ngựa chứng hất văng xuống đất đến ngất xỉu, San thiếu cứ như là người khác. “Mệ - nỏ mần chi mô cụng bị đì nựa!” Thằng nhỏ tầm 15-16 tuổi lầu bầu bằng một giọng Hà Tĩnh đặc sệt. Tất nhiên là nó chỉ mấp máy môi vừa đủ nghe thôi, chứ để cậu chủ hay ai nghe được thì xác định ăn vả miệng, rát mặt đừng hỏi.
Hồi trước chính miệng thiếu gia bảo nó với đám gia nô thân tín cứ thoải mái mà bắt nạt mẹ con bà Hai. Có gì cậu chủ gánh hết, miễn sao đừng chết người là được. Thế mà hôm bữa Tuất vừa đá mông con bé thì bị cậu San bắt gặp. Kết quả là Tuất bị tẩn cho một trận lên bờ xuống ruộng, may mà bộ nhá vẫn còn nguyên.
Thực sự không có ai hiểu nổi cậu chủ. Khi không giữa mùa hè, nắng như đổ lửa, ở nhà có người hầu quạt cho thì không muốn, hè nhau kéo cả đám ra biển không phải tắm , mà là đi phơi nắng trên ghe vượt cả mấy chục dặm đường biển, nghe nói là đi đảo tìm cứt chim. Không hiểu làm cái quỷ gì ngoài đó nữa.
Nóng nóng nóng....
San thiếu là ai mà Tuất Nhỏ làu bàu nhắc đến vậy?
Nếu ai đó nhìn theo ánh mắt thằng này sẽ thấy được một gã thiếu niên cởi trần trùng trục đang nằm phởn phơ trong khoang ghe kia kìa. So với thời này thì nó cũng được tính là cao ráo, tầm 165cm gì đó. Thân hình cũng có cơ bắp, nhưng mặt thì non choẹt búng ra sữa, nhìn thế nào cũng không thể quá 14-15 tuổi được. Nhân tiện thì tên nó là Trần Quang San, con trai duy nhất của đại địa chủ Trần Quang Cán, người làng Đông Thái, trấn La Sơn, tỉnh Hà Tĩnh (gồm cả đất Trấn Tĩnh (Đông Khammuane), Lạc Biên (Nam Khammuane) - nay thuộc Lào).
Lão cha của tên thiếu niên này chính là Trần Quang Cán đại danh đỉnh đỉnh, hay còn gọi là Cán- Đại Đầu, Cán -Bạc Vạn, Cán- Muối Lậu, Cán -Minh Chủ, Cán- Gàn và hay gọi nhất là Cán Đội Lựu. Năm nay Cán mới tầm 29 tuổi, tức là năm 14 tuổi Cán -Gàn đã thành thân và có được mụn con gái đầu lòng đặt tên Lựu. Trần Quang San là một năm sau đó mới tòi ra. San thiếu chỉ là cách mọi người hay gọi cậu chủ nhỏ nhà họ Trần mà thôi.
Khi San vừa tròn 6 tuổi thì ông nội của hắn là Trần Quang Thám (Trùm Thám) không biết nổi chứng gì đòi xuất gia đi tu. “Anh bố” Quang Cán kế thừa gia sản bạc triệu của gia tộc trong tay và lên chức trưởng tộc ở tuổi 21. Những tưởng nhà họ Trần sẽ long đong lận đận vì một người trẻ tuổi lên điều hành lại gặp lúc vận nước lao đao. Thế nhưng trái với nhiều người lo lắng , Quang Cán tài năng không đợi tuổi. Chẳng những thế, hắn còn là đại tài kinh thương. Từ lúc chưa tiếp quản gia nghiệp, hắn đã ý thức được mối lợi từ buôn bán và rất mẫn cảm với thời thế. Tên này không tiếc tiền đút lót quan viên khắp nơi mở đường cho sự nghiệp cả trong sáng lẫn ngoài tối của gia tộc. Chỉ vài năm dưới tay Cán ca điều hành, gia sản Trần thị cứ thế nở gấp mấy lần.
Nhưng Trần gia thì cơ bản là lắm tiền, ngoài ra chả có gì khác. Bốn đời tính đến đại ca Cán thuần túy độc đinh, tuyền đi buôn nên giàu nứt đố đổ vách. Nhưng đường khoa bảng thì hẻo thật sự, nếu không muốn nói là chả có ai ra hồn. Cán ca từng mon men đi thi Hương như ai, những hai lần. Nhưng lần nào cũng toạc. Nghe lời dè bỉu là trọc phú đập tiền mua chữ, Cán tức mình bỏ văn theo võ.
“Nát thế này... ai gánh nổi đây....Hừ Hừ!” đột nhiên San thiếu càu nhàu thành tiếng rồi hầm hừ tức tối trong miệng. Giọng nói vẫn trẻ con nhưng đã có dấu hiệu vỡ tiếng lúc dậy thì.
Thằng này được cái cũng ưa nhìn, tương đối trắng trẻo, mũi cao, lông mày kiếm. Nhưng chỉ riêng đôi mắt của San lại có điểm đặc biệt, hốc mắt sâu hiếm thấy ở người Á Đông, đôi mắt tuy lớn nhưng ẩn sâu như mắt ưng nên rõ ràng là không hiền từ gì cả. Lại thêm từ ánh mắt của San lúc này không ai tìm được sự ngây thơ vốn có của một đứa trẻ. Cũng phải thôi, linh hồn đang trú ẩn trong cỗ thân thể này cũng 35 tuổi có lẻ rồi, như ngoài đời chắc cũng lên hàng chú chứ đùa.
Nghe động, thằng Tuất giật bắn người vì cứ tưởng cậu San đã nghe được lời nó nói xấu lúc nãy. Nó mon men lại gần chỗ San và thò cổ vào hỏi, vẫn bằng giọng Hà Tĩnh đặc sệt: “Dạ, cậu gọi cấy chi?”
Cậu chủ lại nổi cơn tam bành gì nữa rồi… hôm qua đánh chó nhỏ còn chưa đủ sao … hu hu…
“Ra ngoài! Lạc đường thì mày nhịn cơm!”
San thiếu hơi gằn giọng quát. Tiếng nó kiểu ồm ồm khàn khàn của thiếu niên đang vỡ giọng – nhưng nghiêm khắc và đầy quyền uy, đúng chất một thiếu chủ ra lệnh cho đám người dưới.
“Dạ dạ… Con nhớ đường mà cậu!” Thằng Tuất vừa vâng dạ vừa cun cút quay lại chỗ cũ.
Thực ra thằng Tuất biết được đường ra cái nơi quái quỉ mang tên Đảo Hòn Chim mới lạ. Cả đời nó đi xa nhất chưa ra ngoài phạm vi huyện, suốt ngày bám càng cậu San bày trò phá làng xóm. Hỏi nó chọi gà đá dế hay xóc đĩa tổ tôm, hoặc là chọc ghẹo con bé con bà Hai với cậu chủ thì nó còn biết - mà giờ thì chịu, cho tiền nó cũng chả dám. Còn hỏi đường đi biển á? Nỏ biết chốn mô.
Cũng may bên cạnh có chuyên gia.
Cái đám chó cậy chủ này với người trên thì khúm núm lấy lòng, nhưng với người yếu thế hơn thì khệnh phải biết.
Sẵn ấm ức, Tuất mò lại phía đuôi thuyền quát tháo tài công như đúng rồi.
“Thằng Bẩu… mày nhìn kỵ (kỹ) đường đi cho ông. Nhầm đường ông lột da mày.”
Bẩu là thuyền nô nhà Trần thị, sao có thể bì lại cái mác thân tín của cậu chủ? Phân chia cấp bậc quá rõ ràng , Bẩu chỉ đành vâng vâng dạ dạ… ngồi phơi nắng cùng Tuất đồng thời chăm chú chỉ dẫn cho “thân tín Cậu chủ” làm sao chỉnh xiến lái cho đúng hướng. Hai thằng cùng ôm nhau phơi nắng giữa trưa hè miền Trung.
San thả ánh mắt nhìn mặt biển xa xa… trong đầu thì lại tiếp tục nảy số.
Khốn nạn thân hắn quá…
Sự việc xảy ra từ hai tháng trước. Lúc tỉnh lại thì hắn mới hay mình vướng vào cái gọi là “Xuyên Không”. Những tưởng loại hiện tượng siêu nhiên này chỉ có trong tiểu thuyết của mấy tay ảo đời viết lách thôi.
Nhưng trên đời có những chuyện ngươi tuyệt đối không ngờ đến lại xảy ra, và đôi khi người trải nghiệm lại chính là ngươi đó. Trường hợp của San chính là tự mình trải qua cái gì là xuyên không và cái gì là hệ thống.
“….. Controlmen X102 nhiệm vụ tiêu diệt kẻ ngoại lai trong dòng thời gian …. Tọa độ X:Y cách ngươi gần 2700 km”
“ …. Thời gian hoàn thành: 7113 ngày 12 giờ, 20 phút .. 17 giây bắt đầu đếm ngược…”
“… Nhiệm vụ không hoàn thành… Controlmen X102 bị xoá bỏ….”
“… Lựa chọn:… Bán dung hợp hay chiếm đoạt linh hồn?...”
“… Quá thời gian … Không có lựa chọn… 3.2.1… Kích hoạt Lựa Chọn Tự Động”
“Cắt đứt liên hệ “
Lại còn có cả Hệ thống… rồi nhiệm vụ? Có mục tiêu? Và cả trừng phạt? Nhưng không có trợ giúp! Không bàn tay vàng gì cả. Cắt đứt luôn liên hệ… ( ⊙﹏ ⊙ ) chịu hẳn.
Một mớ thông tin kỳ lạ truyền vào ý thức của San khi hắn tỉnh lại… Hắn chỉ nghĩ có khi mình được cứu sống những viên đạn kia chưa giết được hắn.
Thứ thông tin truyền đạt vào ý thức của San khiến hắn hiểu được ý nghĩa nhưng không thông qua “sự hiểu” bằng ngôn ngữ. Nó thật khó giải thích, một cảm giác lạ lùng trong tâm trí của San khi đó.
“Phải! Chắc chắn đây là ảo giác khi dùng thuốc kích thích hay ức chế thần kinh để tra tấn. ┐( ̄ヘ ̄ )┌ “
Chúng mày quá khinh thường đặc vụ Việt Nam rồi! Chỉ dựa vào chất kích thích hóa học làm tê liệt tính chủ động của ý thức - khiến người bị tra tấn mơ màng mà cung khai ư? Tao đã được huấn luyện đặc biệt đấy. Do vậy San cắn chặt răng… tự thôi miên bản thân coi như không biết gì… không đáp trả thông tin.
Và cuối cùng hắn đã phải hối hận.
Bởi lẽ khi thực sự nhận ra bản thân đã xuyên, thì hắn không còn cơ hội gặp lại cái thứ đã truyền dữ liệu vào ý thức của mình nữa.
Hoang đường, thậm chí San còn không biết thứ kia đã làm gì với linh hồn của hắn. Dù là “dung hợp” hay “thôn tính” thì hắn đều chẳng hiểu nổi bản chất của các lựa chọn này khác nhau cái gì.
Đau đầu ở chỗ San hoàn toàn không có khái niệm nào về bản thân. Là thiếu gia San - con trai địa chủ Trần Quang Cán? Hay là đặc vụ nằm vùng của Việt Nam hi sinh khi làm nhiệm vụ?
Hai tháng qua, San phải vờ bệnh để học tập từng tí về phương ngôn vùng miền nơi này. Người Nghệ Tĩnh có thể hiểu trọn vẹn người vùng khác nói gì. Nhưng chiều ngược lại thì còn phải xét, nếu không muốn nói là vô phương – bởi vì hệ thống từ địa phương cực kỳ đặc thù với ngữ điệu không lẫn với bất kỳ vùng nào khác. Nhất là lúc này thời điểm cách xa năm 2022. Rất nhiều từ ngữ cổ mà San sẽ không gặp ở thời đại của hắn phải từ từ tiếp thu sắp xếp lại.
Trần Gia thì sắp hỏng bét.
Vốn là một đặc vụ được huấn luyện bài bản, hắn dùng nghiệp vụ thu được không ít thông tin quan trọng. Nước Đại Nam, thời Tự Đức, dân và quân Sài Gòn Gia Định đang phải oằn mình chống quân Pháp xâm lược.
San có lòng yêu nước, lại thấm nhuần chủ nghĩa Marx – hắn rất muốn làm gì đó cho Tổ quốc nhưng đành bất lực. Cái này xa vời quá. Mối nguy sát sườn như trứng để đầu đẳng, lại đến ngay từ Trần gia. Họa sát thân, tội tru di đấy. Không đùa được.
Cái này nếu không giải quyết triệt để thì xác định chết chắc. Vì nhà họ Trần sắp bung bét rồi. Nếu không sống sót qua cái nạn lâm đầu này thì còn mạng đâu mà lo cho đất nước, lo cho dân tộc. Hắn càng nghĩ thì càng hoang mang. Nhưng mà không thể bỏ cuộc được!
Nhưng trước tiên phải tìm cách sống sót đã.
Cay đắng nhất đối với San là không hiểu cái hệ thống chết tiệt kia làm gì đối với hắn… thông tin của thế giới này thông qua linh hồn cũ của cỗ thân thể là chẳng có mấy, đến 300 chữ học thuộc thì giờ cũng chẳng biết là bao….
Nhưng San cảm thấy khốn đốn và khó xử nhất đó là … vấn đề tình cảm. Hắn bị giữ nguyên mối quan hệ của cỗ thân thể này đối với đám “người thân” mà San không hề thân thuộc.
Tình cảm sâu đậm như…” huynh đệ vào sinh ra tử” với lão cha tiện nghi Trần Quang Cán, rồi tình cảm gắn bó với người nhà họ Trần. Chưa kể quan hệ vừa là chủ-tớ vừa là đồng bọn với thằng Tuất, cả với mấy em gái Thiên Hương Lầu nữa chứ... Trên đời lợi hại nhất đó là mối quan hệ giữa những người thân trong gia đình, nó đủ kết dính để khiến San không thể nào bỏ mặc bọn họ được. Cho nên hắn chấp nhận gánh lên vai tình thế hỗn độn của nhà này, tất nhiên lúc này trong lòng San thiếu là đang hung hăng chửi mắng tất cả những kẻ gây nên rắc rối trên, trong đó Cán gàn là bị mắng nhiều nhất.
Nếu như không bị mớ bòng bong này chụp vào đầu, có lẽ lựa chọn tốt nhất là San sẽ ôm một khoản tiền mà đi nơi khác lập nghiệp. Dù sao một kẻ xuyên không cũng gần 30 gọi một người đàn ông ngang tuổi mình là cha nó rất gượng gạo. Thêm vào đó tình cảnh Trần thị rối như tơ vò, tình thế nguy hiểm cực lớn. Không ai muốn gánh vác thứ này nếu không có những mối ràng buộc tình cảm thân thuộc.
Hai tháng cũng đủ giúp San thiếu hiểu thêm về “anh giai gàn dở” Cán . Khách quan mà nói, Trần gia đích thị là xã hội đen nếu ở thời hiện đại. Nói không ngoa khi có thể coi đây là hình thức sơ khai của tập đoàn mafia có tổ chức.
Trần gia buôn lậu muối, gạo, thậm chí cả thuốc phiện từ cảng biển qua Trấn Tĩnh, Lạc Biên sau đó vào Khmer. Nhà này chính là "long đầu" của cả giới buôn lậu, trùm các thế lực xã hội thâm lớn bé ở mảnh đất Hồng Lĩnh. Đàn em của Cán ca cũng phải tới mấy trăm đứa, được trang bị giáo mác mã tấu đầy đủ – cắm chốt dọc con đường buôn lậu phía Tây. Đám này có “nghề” và sẵn sàng bán mạng, thương gia cũng chỉ là vỏ bọc giang hồ mà thôi.
Nếu chuyện chỉ nhiêu đó thì San có cái gì mà phải lo lắng? Vâng. Tại vì số liệu không biết nói dối. Khi xem sổ sách kế toán, kết hợp nguồn tin tức thu được, hắn sinh nghi và gạn hỏi Cán . Đáp án làm hắn thực sự lạnh sống lưng.
Hai tháng chưa tìm hiểu được quá nhiều, nhưng bản lĩnh nghiệp vụ của San cho thấy những tấm hình và những sợi dây kết nối giữa khởi nghĩa Cờ Vàng với Cán "Minh chủ". Không loại trừ khả năng giới sĩ phu Hà Tĩnh nhúng tay; thậm chí còn có thể liên quan Đảng tranh trong triều đình Huế. Nhưng mấu chốt là Cán ca bị người ta lợi dụng. Tóm lại là phức tạp vô cùng.
Muốn biết Trần Gia và Cán – Gàn sự kiện ra sao, đón chờ chương mới.