12 giờ trưa, bầu trời tuyết vẫn lất phất bay... Miko mái tóc xõa rời, bờ môi tái nhợt, hai mắt nhắm chặt nhưng đôi lúc nhìn vào đó vẫn thấy đôi lúc nhíu động vì đau đớn. Vải trắng thấm máu tươi từng giọt từng giọt vẫn không ngừng nhỏ trên nền tuyết kéo dài thành một nét vẽ lấm tấm những bông huyết hoa. Cánh tay của nàng đâu? Nó đã mãi mãi nằm lại nơi làng chài Chofu, ở thời này không có khả năng ghép chi đứt dời. Nàng cả đời này chỉ còn một cánh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.