“Đại sư huynh không được, Thiên Hương Lầu là Tri Phủ Hà Tĩnh Nguyễn Phúc Nhượng bảo kê, cần tính toán cái....” San nhăn nhó khuyên can.
Võ Trọng Ninh trợn trừng mắt quát lớn.
“Sư đệ, ngươi coi thường Đại sư huynh? Ở cái đất này ta ngán ai, đám chuột nhắt mà dám cướp đồ của vợ nhà tau. Mi nghĩ tau sợ thằng Nhượng?”
“Ấy ... tiểu đệ xin lỗi, ta cứ nghĩ hấn chức quan cao hơn Đại sư huynh một bậc nên... Hóa ra Đại Sư huynh là anh hào không sợ cường quyền.... Tiểu Đệ phải học tập... sau này phải đến Võ gia nhiều hơn để học... Đại sư huynh chớ đuổi ta....” Cậu San vái dài ....
Mấy bà chị dâu tai thính vô đối, cả đám đang dựng hết tai lên bật 200% công suất thu âm.
Họ nghe thấy bốn chữ “đến ... Võ gia... nhiều”. Mấy thứ khác không cần nghe, chỉ cần nghe trọng điểm....
Sư đệ quá đáng yêu ... phải đến nhiều nhiều... chồng yêu, mau mau thể hiện thêm hình tượng hào hùng, không sợ cường quyền. Chỉ khiến vị này tiểu thần tài càng phục thì chúng ta còn lo thiếu tiền sao?
“Tiểu sư đệ ngươi còn nhỏ đúng là cần học nhiều hơn, đến đây anh chị dạy ngươi là được, Thầy ngươi ở xa khó chỉ, Sư huynh như thầy, thay thầy mà dạy... Ông nói đúng không...” Ngô Thị đánh mắt cho chồng.
“Phải phải... Sư đệ ngươi còn phải học nhiều lắm, thường xuyên đến mới học hết được. Bài học hôm nay ta muốn dạy đệ chính là < Được lý không buông tha người>. Tau đã ngứa mắt bọn thằng Nhượng lâu rồi, chưa có cớ thôi. Hôm nay thì để cho đệ xem, ai mới là bố đời nhất Hà Tĩnh thành này” Võ Trọng Ninh ầm ầm vỗ ngực.
Cậu San rất muốn nói “ To nhất cái Hà Tĩnh thành này là Trần gia” nhưng cậu nhịn. Không thèm chấp. Được việc là đủ, tranh chấp gì, ai muốn nhất để họ nhất.
“Mần răng vỡ đầu thật rồi…?” Cậu tự tay đỡ thằng Tuất thì thầm hỏi.
“Thằng Mão cầm ghế đập đầu con” Thằng Tuất mếu máo thì thầm…
“Ai ra chủ ý?” Cậu tận tình hỏi…
“Là con.. đóng kịch mà lộ ra thì hỏng việc cậu. Bị thương thật mới đáng tin” Tuất ưỡn ngực….
Cậu San chỉ biết giơ một ngón tay khen ngợi độ liều mạng cùng chân thành của bọn này…
“Làm sao vết thương sâu vậy?” San vạch đầu thằng Tuất mà nhìn vết thương không giống như trợt da đầu do vật tù đánh….
“Hu Hu… thằng Mão đập con đến choáng mà ko chảy máu. Thằng Biểng nó đè con ra chọc dao vào..” Tuất méo mó nhăn nhó giải thích….
“Mệ tụi bây...” Cậu Sán chỉ biết chửi thôi thôi. Mặc kệ lũ điên khùng cản rỡ này.
Đúng lúc này bên ngoài vọng vào tiếng người ngựa rộn rã…
“Sư đệ đi thôi, thân binh Võ gia chuẩn bị xong rồi…” Từ ngoài có tiếng của vị Thủ Thành Uý họ Võ vọng vào.
“Mi ở đây chăm sóc vết thương chờ cậu về, nhớ đổ rượu mạnh vào vết thương rửa sạch đấy.” Cậu Sán vỗ vỗ vai thằng Tuất sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Thân binh hay nói là tinh binh nhà họ Võ huấn luyện đúng là mạnh, nhìn giáp mão tinh trang, khí thế như rồng quả thật không bình thường .
Thảo nào sau này Trần Quang Cán khởi nghĩa Cờ Vàng thì bị Võ Trọng Bình dập tơi bời, không phải không có lý do.
“Đi...”
Cậu Sán tuy cưỡi ngựa mới học có ba tháng nhưng vì cưỡi nhiều quá, chạy khắp nơi cho nên cũng thành thạo lắm.
“Sư đệ, người kỵ mã chưa được. Chăm đến nhà sư huynh sẽ chỉ ngươi” Võ Trọng Ninh một bên thấy được động tác của Cậu San thì nhíu mày mà nói.
Đây là nói thật, không phải đơn thuần chỉ vì nhận quà, Thực ra đấy cũng là mục đích chính, nhưng bánh ít đi thì bánh quy lại cũng tốt, cũng cần phải thực tâm mà dạy sư đệ học cái gì đó chứ.
“Dạ dạ ... cảm ơn sư huynh” San cũng nói thật, nhìn Võ Trọng Ninh khả năng thân thủ không tồi nhất là kỵ mã rất tốt.
Học thêm món mới không có gì là xấu cả.
Võ thuật hiện đại thì San có, nhưng chủ yếu là dùng súng ống hỏa khí, võ tay không cận chiến hoặc dùng dao găm. Còn về trường đao hay trường thương thì San không thông lắm. Học thêm hai món này phòng thân sẽ tốt chứ sao.
Quan trọng đó là khi luyện võ hai bên sẽ kéo gần quan hệ. Nói cho cùng thì San đóng quân ở thủy doanh Lạc Giang thì vẫn tính là cấp dưới của Ninh, cho nên quan hệ vừa là sư huynh đệ, lại là thuộc cấp trực tiếp, quan hệ gần chút tốt hơn chứ.
Thiên Hương Lầu bên bờ sông Rào Cái, chỉ cách thành Hà Tĩnh tầm 3-4 km về phía Đông. Đây là một cảng biển nhộn nhịp đang phất lên tốc độ rất nhanh. Nhất là khi Hà Tĩnh tách khỏi Nghệ An để thành một tỉnh riêng. Ở nơi này có Trần- Hồ hai nhà vực dậy kinh thương cũng như ổn định kinh thương, không thấy các thế lực giang hồ tranh chấp nhiều cho nên môi trường khá ổn định để phát triển.
Chính vì lý do này bên cảng Rào Cái tấp nập thương thuyền, lái buôn khắp nơi đổ về, kho tàng bến bãi, tụ điểm ăn chơi không ít. Trong đó nổi lên là Thiên Hương Lầu nơi “bán miệng nuôi thân” nổi tiếng nhất Hà Tĩnh.
Vì sao nổi tiếng? Là vì miệng dọc nơi này toàn là hàng ngoại nhập, từ Đại Thanh, Cao Ly, Nhật Bản, Mã Lai, muốn loại nào có loại đó cho nên nó mới nổi, đặc biệt nơi này nổi bật là hai mẹ con Tú bà.
Mục Thiên Kiều và Mục Tú Ninh, cả hai đều sắc nước nghiêng thành. Tú bà Thiên Vân Lầu tuy đã ngoài 30 tuổi nhưng lại như đoá hoa thành thục mật nước đề huề… nhìn là muốn ngập. Còn Mục Tú Ninh chỉ mới mười bốn mười lăm như một đoá mẫu đơn chớm nở lung linh động lòng người.
Có điều Tú Bà Thiên Kiều chưa từng để ai chạm vào con gái của bà. Tú Ninh được xem như hàng trưng bày, cấm đụng chạm và là sự theo đuổi của không ít thế gia công tử. Cậu San mà chẳng vậy, tốn không ít tiền ở Thiên Hương Lầu chỉ để “địa” cô em Tú Ninh mà thôi. Còn Cán Gàn cũng ném không ít bạc nơi đây mà chưa chén được bà chủ Thiên Kiều. Hai nhân vật này khá truyền kỳ và gây sốt ở Hà Tĩnh.
Khách làng chơi đến nhìn hai mẹ con nhà mụ mà thèm, chén không được chỉ đành chén tạm các kỹ nữ khác bớt nghiền. Nơi đây khách khứa, quý nhân đông lắm.
Có điều hôm nay Thiên Hương Lầu không có nhạc nhẽo vui ca xướng hoạ, không có xác thịt nhơ nhớp mua bán được. Bởi vì hiện chỗ này chật cứng quân sĩ thủ vệ Thành Hà Tĩnh, đó là chưa kể đến gia đinh Trần gia, thêm vào “thủy quân Lạc Giang” mấy chục thằng cũng góp vui. Nơi này đã đến độ chen chân đứng cũng không dễ rồi.
Tiếng la ó sợ hãi khắp nơi vang lên khách làng chơi - không cần biết phú quý cỡ nào, đuổi ra ngoài hết. Quý bao nhiêu cũng không lại con trai Đề Đốc Lưỡng Tỉnh. Mà Ninh ca còn là Võ quan tòng tứ phẩm, đương chức Thủ Thành Úy… Chỉ riêng chức vụ đã đủ dọa người rồi.
Cho nên ở đây có Trần thiếu gia thì đại diện siêu phú hào- ác bác ở Hà Tĩnh, siêu cường hắc bang Hà Tĩnh. Có cậu cả Võ gia đại diện siêu quý An – Tĩnh hai tỉnh, lại đại diện quân đội triều đình. Kẻ nào dám chống lại?
Đám kỹ lữ đang loã lồ phục vụ khách đều bị bạo lực cưỡng ép lôi ra đại sảnh… Còn về đám làng chơi thì cho mặc quần áo đứng xếp hàng một bên chờ tra hỏi…
Tú Bà Mục Thiên Kiều mặt xám như tro tàn, lưỡi đao lạnh lẽo không hề thương hoa tiếc ngọc gác lên trên cổ nàng thậm chí đã cứa rách da rớm máu khi nàng khẽ động. Thiên Kiều hiểu, lần này đám hung thần ác sát này không dễ đối phó rồi…
“Võ đại quan nhân, San Thiếu gia, đều là người quen cả cần gì làm khó Nô gia chứ, chúng chị em nơi này …”
Bụp….
Thiên Kiều chưa kịp nói hết câu thì ăn nguyên một cú thúc bằng chuôi đao vào bụng khiến nàng gập người đau đớn thậm chí thở không nổi, bụng nhộn nhạo chuẩn bị nôn khan…
“Bớt nói nhảm… ở đây Cậu làm việc, khi cậu chưa hỏi đừng xen vào …” người ra tay là San thiếu.
Ra tay cực độc. Do được đào tạo để kháng tính với tra tấn cùng đau đớn, cho nên hắn cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này. Hắn từng trải qua hàng trăm bài huấn luyện biến thái, vì nếu bị rơi vào tay địch thì còn kinh khủng gấp bội. Thế nên hắn chẳng lạ gì những phương pháp đáng sợ nhất, vì quân địch nếu bắt sống được Cậu thì chúng sẽ dùng cách đó mà khai thác… cho nên cậu chắc chắn sẽ hiểu cách tra tấn kinh khủng nhất.
Mới nhìn thì ngỡ chỉ là cú thúc nhẹ. Nhưng nó tác động thẳng vào nơi bó mạch thần kinh tập trung, làm tê liệt tạm thời cơ hoành dẫn đến tắc thở. Bao thốn. Khi nạn nhân hít thở lại được thì sẽ gặp kích thích quá mức gây co bóp mạnh, dẫn đến cảm giác buồn nôn và đau quặn nơi ổ bụng. Đây gọi là đau kép… Đau thấy ông bà nội là có đấy!
Đại sư huynh đứng bên cạnh lắc đầu, đúng là còn non mà, không hiểu cái gì là sung sướng của đàn ông, sao lại không thương hoa tiếc ngọc như vậy? Muốn tiến lên đỡ Thiên Kiều thì Võ đại gia chợt dừng lại, nơi này tai mắt nhiều, vào tai mấy bà vợ e rằng không ổn.
“Thưa cậu , đã tìm thấy đồ bị cướp, nhưng vẫn thiếu đôi trâm phỉ thuý đá quý cả trăm lượng vàng của mợ cả ạ” Một tên Trần gia tất tưởi cầm đến một cái bọc giống như khám xét được vậy. Thật ra bọn Trần gia đóng giả khách làng chơi đem bọc này mang theo, khi quân Võ gia ập vào thì chúng đá vội cái bọc này xuống gầm giường rồi chuồn êm.
“Đại sư huynh, cũng gần đủ rồi, hay là rút thôi, đừng làm cho Tri...” San lại ngây thơ mở mồm nói...
“Mi vớ vẩn, để sư huynh dạy mi bài thứ hai < trong nhà với các vợ là không được nhất bên trọng nhất bên khinh> tuyệt đối không, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm. Tìm hết đồ của thiếp thất, mà đồ của mợ cả không tìm được thì ngươi đừng có mong về nhà...” Võ Trọng Ninh nghiêm khắc gương mặt dạy bảo “tấm chiếu mới chưa trải”.
“Dạ...” San ngoan ngoãn dạ ran sau đó giương mắt ưng hung ác quét một vòng...
“Bây đâu...đập tan chỗ này tìm cho bằng được trâm ngọc cho Mợ cả ... Không tìm được thì hôm nay tụi bây nhừ đòn ”
“Dạ thưa Cậu...”
Rầm rập...
Cả đám gia nô hung thần ác sát đao kiếm sáng choang tỏa đi khắp Thiên Hương Lầu mà lùng sục.
Tri Phủ đâu rồi sao còn chưa đến nơi này can thiệp?
Cậu cả nhà họ Trần cười khẩy... “Tri phủ bận... cứu hỏa”