Tri Phủ Nguyễn Phúc Nhượng đúng là đang phải vật lộn chỉ huy gia đinh dập lửa thật.
Đối với trùm giang hồ ở xứ này, Tri phủ là cái đinh. Thậm chí nếu cần thiết ngày mai bất đắc kỳ tử không hiểu sao mà chết. Triều đình có điều tra cũng sẽ ra mấy thứ kiểu như, Tri phủ kết oán oan, dân thù mà ám hại. Kẻ thủ ác mang cả nhà trốn sang Khmer rồi. Ở đó mà tìm hung thủ cùng bằng chứng. Chỉ có ngậm bồ hòn làm ngọt mà bổ nhiệm người mới thôi.
Tất nhiên chưa đến mức xé rách da mặt thì không nên làm vậy. Vì người đời không ngu, không tìm ra bằng chứng không có nghĩa là không biết thủ phạm. Cho nên làm như vậy là đối kháng triều đình. Tuy không phải là công khai tạo phản nhưng sẽ bị ghim chặt, nửa bước khó đi.
Ngoài sáng Tri phủ có thể lấy triều đình hù doạ chút giang hồ lão đại, nhưng muốn có hiệu quả cần có Võ quan ủng hộ. Còn nếu không thì tốt nhất Tri phủ nên phối hợp một chút, mấu chốt là “không vượt quá giới hạn cho phép.”
Triều đình mạnh không sao, các thế lực địa phương sẽ co vào, quan phủ sẽ có quyền thế ngập trời. Nhưng khi triều đình yếu, thế lực địa phương sẽ cường. Thân làm quan phải biết điều một chút. Đây là thế đạo.
Mấy năm qua các vùng khắp nơi khởi nghĩa lớn nhỏ, quan viên bị giết còn ít chăng? Cho nên quan phủ lúc này lại càng cần giao hảo với thế lực địa phương. Có bọn này chống thì họ mới đứng vững mà làm việc thông thuận được. Quan hệ này cũng chính là một dạng học vấn không tầm thường.
Ví như Võ Trọng Bình linh cơ mà mở đường, nhận luôn Cán Gàn làm đệ tử ký danh. Kể từ đó ông ta kê cao gối ngủ… nhắm mắt thì Hà Tĩnh cũng an ổn không thể nào ra sự.
Tất nhiên ông ta không biết đệ tử của mình đang bị thẩm thấu, đang bị tiêm nhiễm vào đầu ý tưởng đảo chính. Nếu ông ta mà hay thì có lẽ Hà Tĩnh lúc này máu tươi ngàn ngàn dặm rồi.
San lúc này yên tâm đấu đá vì hắn biết Cán Gàn chưa dính dáng quá sâu. Mà đã vậy thì San không việc gì phải rén cả.
Cùng lắm đấu không lại thì hắn chơi xấu báo cho Thầy Bình đem quân xuống Hà Tĩnh dẹp yên đám khốn kia. Cách này là cách cuối cùng vì làm vậy tuy Trần gia có thoát được một kiếp, nhưng không phải đầu cũng phải tai… mệt lắm.
Lúc này San Thiếu đang từng bước áp sát từng đám trong bóng tối. Hắn nghi ngờ ai thì trực tiếp gõ kẻ đó. Không sợ đánh rắn động cỏ, hay nhất là đánh rắn động cỏ để đám khốn kiếp mưu đồ Trần gia hiểu khó mà lui. Cái chính là Cán Gàn chưa ngấm sâu, mà chưa ngấm sâu thì dù San có làm lớn chuyện cũng chẳng vấn đề gì.
San thiếu tính cả rồi.
Còn việc đốt nhà Tri phủ?
Tiện tay thôi, cũng cảnh báo tên khốn này một chút, ngày hôm nay có thể đốt nhà bếp thì ngày sau có thể đốt cả Phủ. Nếu có nhúng tay trong chuyện Trần Gia thì mau mau thu lại, hắn là không muốn giết quan lớn triều đình.
Còn chấp mê bất ngộ thì… đành tiễn vong thôi.
Cách nhà Tri Phủ không xa lắm… thằng Mão đang đứng cạnh thằng Bẩu mà nhìn kiệt tác.
“Bẩu… mi nói xem có hơi quá tay không”
“Mần răng tau biết được, đồ là Cậu đưa cho… hấn cháy ù ù như rứa .. Kệ đi”
“Về thôi… tiếc nhỉ không được khám Thiên Hương Lầu… mấy em ở đó … thơm thơm ngon ngon” Mão hít hà…
“Thèm gì? Cậu bảo nơi đó toàn bệnh tật, đụng vào chết lúc nào không hay…. “ Bẩu làu bà làu bàu.. giờ hắn được lên hàng thân tín của Cậu rồi, không sợ anh em nhà Tuất Mão nữa…
“Thôi về mau… báo cáo công việc cho Cậu”
Lúc này Cậu chủ đang làm chi?
Khám cả Thiên Hương Lầu không ra cái chi bất thường trừ một số đao kiếm cung nỏ. Cái này chưa thể định tội Thiên Hương Lầu… chưa thể bắt thóp được bọn họ. Cho nên San thiếu quyết định tự thân đi khám nghiệm hiện trường.
Hắn tin tưởng Thiên Hương Lầu không thể đơn giản như vậy. Cho nên chắc chắn bọn binh sĩ khám xét có thiếu sót.
Thằng này dĩ nhiên được đào tạo thâm nhập tổ chức các thứ cho nên hắn sẽ có nhiều kiến thức hơn binh sĩ thông thường này rồi. San rất bực mình, việc gì cũng đến tay, cho nên nếu có thời gian là phải dạy một đám Trần gia về “nghiệp vụ” mới được.
“Không đúng…”
“Cái gì không đúng…?” Ninh đại sư huynh ở một bên tiểu sư đệ vừa là bảo vệ lại tò mò hỏi.
“Sư huynh, không gian căn phòng này không đúng”
Thiên Hương Lầu rất rộng, rất nhiều gian phòng tiếp khách, đi vào đi ra đến hoa hết cả mắt… nhưng San Thiếu có khả năng cảm nhận không gian rất tốt… cho nên hắn cảm thấy căn phòng này có gì đó không hợp lý…
“Sư huynh cảm thấy bình thường mà.” Võ Trọng Ninh ngơ ngác nhìn quanh.
“Bố trí đồ đạc rất tinh vi tạo cảm giác chiều dài không đổi. Nhưng căn phòng này rõ ràng ngắn hơn dưới lầu một chút.” San Thiếu khẳng định chắc như đinh đóng cột
…
“Sư huynh tin ta đi.. ta cảm nhận không gian rất tốt” San thiếu nói thêm vào…
“Tốt! Năng lực rất cừ…” Võ Trọng Ninh gật gù khen, cho dù đúng hay không cũng nên động viên sư đệ.
Tiếp theo San thiếu chạy ra chạy vào mấy căn phòng, cầm theo thước dây đo đạc… lại chạy xuống lầu hai so sánh.
Dày vò hồi lâu đến toát cả mồ hôi thì hắn nhếch mép cười đắc thắng
“Biểng đâu?” San thò đầu ra ngoài lan can mà gọi với xuống.
“Dạ con đây” Biểng ở sân đang thèm thuồng ngắm mấy em chân dài phương Bắc sống áo xộc xệch, nửa kín nửa hở mời gọi thì nghe cậu gọi. Giật bắn mình mà ngước lên.
“Mi dắt mụ tú bà lên đây cho cậu!” tiếng cậu chủ vọng xuống.
“Dạ Cậu, con đến ngay…”
Thằng Biểng thô bạo nắm tóc Kiều thị kéo lên lầu.
Kiều thị đẹp thật, hấp dẫn thật, khiến thằng đàn ông nào nhìn thị cũng nhỏ dãi cả. Nhưng là cậu chủ thái độ ác liệt với Kiều thị lọt hết vào mắt của đám thủ hạ, cho nên bọn hắn sẽ dùng đúng thái độ của chủ nhân đối xử Kiều thị.
Khổ cho ả , bụng vẫn còn âm ỉ đau đớn, lúc này tóc tai bù xù bị túm lấy lôi xềnh xệch trên đường, có bao nhiêu chật vật đều đủ cả.
Bụp….
Ơ sao lại đánh nữa… đã mở mồm nói gì đâu?
Thiên Kiều một lẫn nữa gập bụng đau đớn nôn khan trên nền nhà…
“Tau đã bảo mi răng? Biết chi khai hết tau còn tha. Để tau túm được vết thì đừng trách tau ác.”
Cho mi thêm cơ hội. Tự mi mở mật thất hay tau cho phá bung hết? Con Ninh đích thị ở trong, lại bảo sai đi? Mi ngoan cố, tau đem hấn cho bọn kia giày vò. Mi muốn như răng? Tự chọn đi hè.”
San lúc này đóng vai ác bá quá đạt, thật ra không phải hoàn toàn là diễn, trong máu của San vẫn có yếu tố lãnh khốc, đó là bản chất công việc đã từng khiến hắn như vậy. Tất nhiên là San chỉ doạ thôi, làm gì đến mức như vậy...
Bàn tay hắn đang bóp chặt hàm của ả tú bà Thiên Kiều mà nhấc lên.
“Mở hay không?”
San gằn giọng hỏi lại một lần nữa…
Cặp mắt ưng trên gương mặt non choẹt của hắn sâu thăm thẳm, bắn ra những tia hung ác, nhìn rất đáng sợ.
…
Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của thị Kiều bị bẻ gẫy. Nói đúng hơn là ả không còn gì để mất, người trẻ tuổi này quá tinh minh. Nàng ngờ vực quãng thời gian Quang San trước đây ngờ nghệch đến Thiên Hương Lầu chơi bời chỉ là đóng kịch.
Mật thất đã lộ, có cố giấu cũng không còn ý nghĩa. Đầu hàng thôi, may ra còn cầu xin được đường sống cho tiểu quận chúa…
Căn phòng được mở ra… chỉ rộng chừng 2,5 m2 nhưng lại rất dài, bên trong chứa đầy hòm, hộp các loại… bên vách đều có treo đèn nến. Phía trên cao còn có lỗ thông khí thiết kế ngụy trang khéo léo. Thật là xảo đoạt thiên công, Nếu sư đệ thiếu đi cảm giác không gian tốt thì dễ gì tìm được chỗ này. Võ Trọng Ninh vừa đi vào căn phòng như đường hầm, vừa tấm tắc…
Đi đầu là thằng Biểng đang kề dao vào cổ Kiều thị, tay trái nắm lấy tóc, dùng thị làm cái khiên thịt mà đẩy lên phía trước.
Tiếp theo là Võ Trọng Ninh toàn thân áo giáp, tay cầm chiến đao cẩn thận đề phòng..
Chỉ có San thiếu là nhởn nhơ phía sau, mỗi bước đi thong thả lại mở tung mấy cái hòm hai bên mà xem đồ vật bên trong là gì…
“ Ồ.. là súng của Tây Dương”
Nắp hòm thứ ba bị lật tung, lộ ra toàn súng đạn – thay vì vàng bạc châu báu như hai cái rương trước.
“ Hả.. súng?” Võ Trọng Ninh không hiểu mà hỏi.
Thời này vẫn không dùng “súng” để nói về súng mà dùng “hỏa thương” để gọi. Ví như hỏa thương thạch cơ điều sang, hỏa thương thần cơ điều sang, hỏa thương bắc cơ điều sang. Nhức hết cả đầu.
“ À, là hỏa thương của bọn Tây Dương” San thiếu giải thích.
“Đúng là hỏa thương này!”Ninh đại sư huynh giơ cây nến lại gần ngồi xuống sờ mó xem xét..
San cũng lần mò cầm lên lần lượt mấy thanh súng xem xét.
“ Mấy cây súng nát của Mỹ Quốc” Cậu San xem một hồi thì mất hứng....
“ Của Mỹ Quốc, mần răng mà sư đệ biết được..” Võ Trọng Ninh không biết đấy, hắn tò mò mà hỏi.
“ Sư đệ có biết tiếng Tây, đọc mấy quyển sách lung tung của bọn Tây Dương nên biết thôi” San thiếu qua loa bịa đặt.
“ Sư đệ biết cả tiếng Tây Dương kia à, giỏi hè...” Võ Trọng Ninh khâm phục...
“ Giỏi chi huynh, chữ Hán, chữ Nôm là sư đệ như đui hè...” San thiếu khai thật luôn, chuyện hắn không biết nhiều chữ Hán Nôm nên khai thật. Học chữ Nôm khó quá, phải học thông Hán tự thì học chữ Nôm mới nhanh được...
San thiếu chê bai súng Mĩ cũng có lý của hắn, hơn trăm năm sau Mỹ là quốc gia có vũ khí tối tân nhất thế giới. Nhưng những năm giữa thế kỷ 19 thì súng ống của Mỹ và Anh rất là tồi.
Lúc này nếu xét riêng về mặt súng trường thì thời điểm này chỉ có Pháp và Phổ là hai nước đứng đầu về công nghệ mà thôi. Nhưng Phổ thì bận chinh chiến tại chiến trường Châu Âu, nên lỡ mất cơ hội phân chia thuộc địa tại Châu Phi, Á, Nam Mỹ và Úc.
Chính vì thế khi Liên Bang Đức thành lập thì họ đâu chịu nổi cái cảnh đó. Lúc ấy Đức là hùng mạnh nhất Châu Âu nhưng trong tay họ không có lấy nổi một mảnh thuộc địa, Vậy chiến tranh nổ ra là tất yếu rồi. Phải đánh để các nước thực dân khác nôn ra thuộc địa và vẽ lại bản đồ thế giới. Đây là một trong những nguyên nhân gây nên Thế chiến Thứ Nhất.
Vì sao súng của Anh và Mỹ cùng tồi tệ như nhau thì phải kể đến nguyên nhân đầu tiên đó là kế hoạch phát triển vũ khí của họ rất… rất tùy hứng. Rất nhiều phát minh về súng đạn không hề hiệu quả nhưng cả hai nước này đều đưa vào biên chế quân đội và sản xuất.
Khẩu súng mà Diêu thiếu nhìn thấy đó chính là Colt revolving rifle, súng trường nạp đạn sẵn xuất hiện năm 1855 và tham gia Nội Chiến Mỹ ( tất nhiên lúc này chỉ sắp chứ chưa nội chiến). Súng có ổ quay như thường thấy ở súng ngắn, mỗi ổ nạp sẵn thuốc và đạn. Sau này các súng ngắn thay bằng vỏ giấy.
Loại này có ưu điểm là tốc độ bắn nhanh, từ 5 đến 6 phát một lần bắn liên tục, bởi vì mỗi ổ xoay có từ 5-6 lỗ để nạp thuốc nổ sẵn và nạp đạn. Có thể nói tốc độ bắn của nó đứng đầu các loại súng ở thời điểm này.
Thế nhưng nhược điểm của nó thì nhiều không kém. Đầu tiên đó là chế tạo khó, rườm rà với công nghệ lúc này cho nên đắt đỏ. Thứ hai đó là thời này người ta chưa có công nghệ vỏ đạn liền đầu đạn cho nên đôi khi súng có thể bị kích hoạt cả 5-6 viên đạn nổ cùng lúc. Khi ấy xạ thủ sẽ nói vĩnh biệt với cánh tay trái của mình.
Vấn đề chính là thuốc súng đôi khi rò rỉ ra khỏi khoang đạn trong điều kiện dã chiến, đọng lại ở nhiều hốc khác nhau xung quanh ổ đạn. Khí nóng rò rỉ từ khe giữa xi lanh bắn và thùng sẽ đốt cháy loại bột này. Điều này dẫn đến toàn bộ thuốc súng trong khoang đang chờ bắn bị đốt cháy. Đây được gọi là "cháy dây chuyền". Và là một lỗi tương đối phổ biến với các loại súng xoay bộ gõ thời kỳ đầu.
Sự "cháy dây chuyền" này nhiều đến nỗi các sĩ quan Mỹ phải yêu cầu binh sĩ bắn bằng một tay để tránh bị nổ bay cánh tay trái nếu cả sáu viên đạn nổ dây truyền. Có sĩ quan lại nghĩ cách chỉ cho nạp một buồng đạn, nếu nạp một buồng thì khác gì các loại súng nạp đạn từng viên khác?
Nhược điểm thứ hai đó là mỗi lần lên đạn rất chậm, cho nên bắn xong sáu viên mà không giải quyết được trận chiến thì cực kỳ có vấn đề.
Cuối cùng vì số lượng buồng đốt nhiều, rất nặng, chỉ có thể làm buồng đốt nhỏ, như súng ngắn, rất yếu. Vì trang bị ở Mỹ rất lộn xộn không thống nhất, nên súng này cũng được tham chiến.
San thiếu là không khoái loại này cho lắm. Thế là hắn bắt đầu lục lọi các thùng gỗ khác.