Mục lục
Vương Gia Marxism
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cấy chi! Việc mi chị (chỉ) ở nhà coi hấn mà hấn đi mô mi nỏ hay?”

Trần gia trang khu chính viện, gian nhà ngang bề thế hùng vĩ.

Lúc này gia chủ Cán Gàn đang tức giận nổi bão. Gương mặt hơi đen vì nắng gió lúc này đỏ ửng vì tức giận, hắn đang ngồi trên ghế cao quát tháo ầm ĩ.

Bên cạnh Cán có một tên trung niên với hai chòm râu cá trê, lúc này đang cúi đầu khoanh tay đứng bên cạnh dạ thưa.

“ Thưa ông... là như ri hè. Cậu chủ chỉ nói cho... cho... Bà Hai biết thôi, nỏ có cho con biết”

Tên nô bộc này có tên Trần Văn Báo, tên thật của hắn thì lâu rồi không ai nhắc đến nên không có ai để ý nữa, thằng này chính là thân tín đi theo cậu Cán từ nhỏ, bắt dế đá gà, rình mò thiếu phụ tắm là hai đứa khăng khít từ rất rất lâu rồi.

Thế nên khi cậu Cán lên nắm quyền gia chủ thì Văn Báo cũng một bước lên mây, trở thành quản gia của cái nhà này. Cái tên Báo này cũng là từ đôi báo hoa giữ cửa của Cán Gàn mà ra.

Văn Báo chính là cha của Tuất và Mão, nghiệp cha con nối, Hai thằng này tiếp tục sự nghiệp nô bộc cận thân cho cậu chủ Quang San. Cũng học theo cha ông, chọi gà đấu chó, bắt dế, rình mò các cô nương hàng xóm .

Đây là kiểu cha truyền con nối gia bộc trung thành rất phổ biến ở thời đại phong kiến phương Đông. Đối với những “ thế gia nô bộc” này thì ông chủ đối với bọn hắn chính là trời, bất kể mệnh lệnh gì của ông chủ chính là thiên mệnh. Cả thế giới có thể phản bội chủ nhân nhưng để nhóm này phản bội chủ nhân là rất rất khó, vì bọn hắn từ lúc mở mắt sinh ra đã được nhồi nhét sứ mệnh phụng sự trung thành chủ nhân.

Cho nên mỗi thế gia đều có mội hoặc một vài tay chân siêu cấp thân tín như vậy, tuy là nô bộc nhưng địa vị của chúng trong nhà cao lắm. Thậm chí cao hơn nhiều các đệ tử gia tộc bàng chi.

Lúc này quản gia Báo vừa run rẩy báo cáo vừa u oán như thiếu phụ mách lẻo.

Số là cậu chủ ngã ngựa xong thay đổi nhiều lắm, một tháng đầu dưỡng bệnh là không có gì đặc biệt, nhưng tháng sau khi cậu chủ “khoẻ” một chút là bắt đầu điều tra khắp nơi trong phủ.

Sắp xếp lại gia đinh võ bị, điều tra sổ sách. Buồn nhất là cậu chủ gọi riêng Báo mà tra hỏi vấn đề sổ sách? Khế ước, công việc làm ăn. Sau đó tổng kê khai kế toán.

Báo buồn vì cảm giác Cậu chủ cứ như không tin tưởng hắn vậy.

Đúng là con ngựa hôm đó do Báo quản gia dẫn tới cho Cậu chủ. Nhưng con ngựa dở chứng thì Báo quản gia làm sao lường được chứ….

[Nỏ có làm chi mô, răng lại đì Báo như rứa? Hu hu...] Đây là tiếng lòng của quản gia Báo.

Tất nhiên đám nô bộc trung thành này nào dám uất ức chủ nhân. Chủ nhân muốn bọn hắn chết thì bọn hắn khả năng cũng không cãi một câu nữa là. Có điều Báo thương tâm.

[Có lẽ cậu chủ vẫn giận Báo chuyện con ngựa đi, chờ cậu chủ nguôi giận sẽ tốt lên...] Báo quản gia tự an ủi.

Nhưng chưa được mấy ngày thì ba đứa con của Báo quản gia lại bị treo lên đánh một trận. Thằng Tuất- thằng Mão- con Tí bị quất cho tím mông cái tội ăn hiếp con gái nhỏ của bà Hai.

Bà Hai là cách xưng hô mới mà Cậu chủ bắt đám Báo quản gia và các gia nô khác gọi theo. Không làm đúng thì … roi mây hầu hạ. Trước kia gọi "thị Hoa" quen rồi, giờ chuyển sang "Bà Hai" gượng quá.

“ Được rồi, Cậu chủ vẫn giận… đáng đời thằng Tuất, Mão con Tí, chọc Cậu lúc này làm chi? Chờ Cậu nguôi giận sẽ tốt lên” Báo quản gia lần nữa tự nhủ.

Mấy hôm sau, cậu Chủ đón Bà Hai vào Tây Phòng khu Chí Viện…. Không sao, Cậu chủ muốn làm gì thì làm , ai dám cản.

Nhưng cậu chủ sau đó lại yêu cầu Báo quản gia giao ra sổ sách nội vụ gia tộc, đồng thời hướng dẫn Bà Hai cách quản chi tiêu trong Trần gia trang.

Cậu chủ nói: “ Chú Báo. Tôi rất tin chú. Có điều chú quản cả buôn bán bên ngoài với chi tiêu trong nhà là nỏ ổn. Làm vậy mệt chết. Sau này tôi giao cho chú nhiều việc hơn bây chừ. Việc trong nhà đệ (để) dì Hai quạn (quản)..."

Hu hu hu… Cậu chủ lần này giận dai quá , cắt cả quyền lực của Báo. Báo thì không cần quyền lực gì, càng làm nhiều việc cho Ông chủ, cho Cậu thì Báo càng cảm thấy có ích, càng cảm thấy Ông chủ, Cậu chủ tin tưởng Báo… Nay Cậu chủ cắt đi công việc của Báo… Báo thương tâm. Mấy hôm nay Báo quản gia buồn lắm, ban đêm úp mặt vào gối thầm khóc, vợ hỏi cũng không thưa.

Hôm nay ông chủ về mới dám thổn thức một chút.

Cán Gàn thấy nô bộc thân tín của mình mặt như khổ qua, thương tâm quá độ cho nên cũng động lòng mà hỏi.

Báo quản gia nào dám trách Cậu chủ chỉ nhận lỗi vì mình quản không tốt ngựa làm Cậu chủ ngã đau. Cậu giận là đúng, chờ Cậu nguôi ngoai là mọi chuyện sẽ tốt lên.

“ Báo, mi đừng buồn. Lần ni thằng San ngã đau đấy. Hấn còn giận dài. Hấn cáu lên phạt mi là Ông cũng nỏ cứu nổi đâu… Mi nhìn coi”

Cán gàn an ủi thân tín nô bộc đồng thời chìa ra lá thơ hơn chục thanh đao….

Báo quản gia bủn rủn chân tay xém chút nữa là ngồi bệt xuống đất…

Phải biết rằng Cậu chủ có bao nhiêu lười nhác, sống đến nay có mấy lần động vào bút , nghiên một cách nghiêm túc… hơn chục cái thanh đao hình vẽ nắn nót này cần tốn bao thời gian? Chỉ nội điều này đã đủ Cậu chủ rất nghiêm túc… “giận” một cách nghiêm túc…. Đáng sợ quá.

“ Báo, mi cứ nghe thằng San. Hấn nói cấy chi mi cứ răm rắp nghe theo là được hè. Mấy ngày hấn xuôi xuôi. Ông nói đỡ cho mi. Chừ hấn kêu mi dạy bà Hai, mi cứ dạy thật tốt hè…” Cán gàn vỗ vỗ vai đồng bọn từ thủa "chọi dế , đá gà, rình quả phụ" này… rất đồng cảm mà giúp được lại có hạn.

“ Vâng vâng … Ông cứ yên tâm. Con sẹ (sẽ) nghe lời cậu… ” Báo quản gia nghe được Ông Cán nói chắc sẽ giúp mình thì yên tâm lại, rất nhiều…

“ Chừ mi đi gọi Bà Hai lên đây cho Ông… Ông phải hỏi xem thằng San nó đi mô hè… nhức đầu thật đây”

Cán Gàn xoa xoa trán cau có… Cau có cái gì? Giữa trưa nắng phóng ngựa mấy chục dặm từ Sơn Lĩnh về gần thành Hà Tĩnh chẳng không đau đầu. Gàn thì nó gàn tận xương tận tuỷ rồi.

“ Hử... thằng San nó đi Hòn Con Chim? Giờ ni nắng nóng hầm hập nó ra đó làm cấy chi? Đi mót cứt chim à?” Cán Gàn cảm thấy bệnh gàn có thể lây, giờ lây cho thằng con quý tử rồi biết làm sao đây.

“ Dạ thưa Ông, Cậu nói là đi mót cứt chim thật ạ” thị Hoa một bên lanh lẹ thưa, đồng thời hai tay giúp Cán Gàn bóp trán.

Vốn dĩ thị Hoa là thiếp thân nha hoàn của Hồ thị vợ cả của Cán, sắc đẹp cũng không phải tầm thường, từ nhỏ theo cô chủ học hành tử tế cũng có chữ trong bụng , tính tình lại dịu dàng chăm chỉ. Làm thiếp thân hầu Cô cho đến lúc cô cưới chồng thì đi theo làm của hồi môn, nha đầu thông phòng, cho nên Thị Hoa rất thấu hiểu cách phục vụ Ông chủ Bà chủ.

Chỉ là nhiều năm bị San thiếu củ hành cho nên mới phải đi khu người hầu cấp thấp ở , tay nghề không có đất dụng võ thôi. Nay cậu cho về chính viện thì thị Hoa rất nhanh bắt kịp nhịp sống trước đây.

“ Nói bậy... mần răng lại giữa trưa hè nóng bức mò ra cái nơi toàn chim ị mà mót cứt. Hay mi nghe nhầm?” Cán Gàn sợ rồi...

Phen này quý tử nhà hắn đi 200 dặm đường biển mót cứt chim thì đúng thật là bệnh khùng rất nặng.

“ Con nỏ nghe nhầm mô.. Cậu còn dặn là ... nếu ông về nhà thì chờ Cậu, cậu mang cứt chim về cùng bàn luận với ông chuyện chi đó....” thị Hoa cái hiểu cái không, chỉ nguyên văn truyền đạt lại.

“ Không..”

Cán Gàn bật nảy người dạy... tư thế muốn chạy khỏi khu nhà ngang.

“ Ơ ông..” thị Hoa giật cả mình.. sững sờ, hai tay vẫn dang giữ nguyên tư thế bóp trán nhưng người đã không còn ở nơi đó.

“ Mi phụ nữ thì biết cấy chi, Ông không hiểu đắc tội thằng San ở mô. Nhưng hấn mà đi Đảo Chim mót cứt thì rất nhiều, mi nghĩ coi hấn mang cứt về thì có chuyện chi để nói? Là hấn muốn dùng cứt chim ụp đầu ta. Chạy thôi, ông về Sơn Lĩnh … nhớ không được lộ ra ông đã về nhà đấy”

Nói đoạn Cán Gàn vọt đi…

Nói đùa… mang 5 cái thuyền của nhà đi ra đảo mót cứt chim. Tổng cũng mấy chục nhân công, số cứt mót được hẳn chứa đầy một căn phòng. Không hiểu ai chọc thằng San mà để hấn tức giận như vậy?… Chạy đã… Quân tử không đứng dưới mái hiên sắp sập. Cán Gàn tự cho mình là quân tử nên phải chạy vội.

Lúc này San Khùng đang làm gì?

Năm chiếc Ghe Bầu hạng lớn trọng tải 40-50 tấn của Trần gia đã lượn quanh Hòn Con Chim hai vòng rồi.

Vách đá dựng đứng sóng vỗ ầm ầm , không có bãi đỗ nào có thể dùng được, không thể tiếp cận đảo nếu không thuyền sẽ bị sóng xô vào vách đá mà vỡ tan…

San cau mày nhìn hòn đảo gần gang tấc mà lại không thể với tới tay.

“ Cả triệu con chim không ít.. thật là vớ được bảo tàng mà…”

San nheo mắt nhìn đám ó biển ( họ chim điên) và hải âu đang đàn lũ bay ra bay vô mà hết sức kinh ngạc.

Cái đảo này thì ra khó tiếp cận vậy. Cũng đúng thôi, vì lý do này và lại còn khá xa bờ thì lũ chim mới sống nổi, nếu không đã bị người Đại Nam săn sạch rồi….

“ Bẩu .. Lại đây cậu hỏi”

San vẫy tay gọi thằng Bẩu đang ngồi chồm hỗm phơi nắng cùng thằng Tuất ở đuôi ghe.

“ Dạ cậu gọi con ạ” Bẩu bật dậy lao nhanh về mũi thuyền…

Hắn bước đi linh hoạt, dường như ghe bầu lắc lư theo nhịp sóng chẳng là gì với thằng này.

Thân hình Bẩu rất vạm vỡ, da màu đỏ đồng do nắng gió rèn đúc, các thớ cơ chắc nịch cân đối. Hắn cởi trần trùng trục , mặc mỗi cái quần thô vải nâu dài đến gối… đây cũng là “đồng phục” của đám thuyền viên nơi này rồi.

“ Có cách chi vô đảo hè? Mi nghị (nghĩ) ra cậu thưởng” San thiếu lúc này nhìn chằm chằm vào Bẩu dò hỏi.

Hắn nhìn ra trong đám thuỷ thủ nhà họ Trần này, thằng Bẩu tuy nhỏ tuổi nhưng nhanh nhẹn , tinh ranh và có hẳn một nhóm trẻ tuổi thuỷ thủ nghe theo, năng lực hẳn phải có.

Có trọng thưởng tất có dũng phu, San sử dụng nhuần nhuyễn chiêu này trong kiếp trước thì kiếp này hắn cũng dùng được.

Bẩu gãi đầu gãi tai bối rối…

“ Mần răng… khó hè?” San cau mày, hắn dùng giọng Hà Tĩnh mới học được mà hỏi, phương ngữ ào ào tuôn ra.

“ Bẩm cậu, nỏ khó chi mô. Dễ thế này Cậu lại hứa thưởng. Con nỏ dám nhận..." Bẩu thật thà thưa….

“ Cút mau nói cách xem, cậu nỏ biết, mi nói được tức là có công, được thưởng là đúng” San tức cười, bọn này thật thà làm San rất thích. Hấn đá cho Bẩu một cái vào mông yêu cầu nhanh chóng đưa ra phương án….

“ Ui … hì hì… Đem thuyền thúng bò lên đảo là được hè… đây Cậu chờ lát, con lên cho Cậu xem….”

Bẩu biết cậu đá đùa cho nên không sợ… hì hì chạy đi tìm thuyền thúng…

Ờ há.. dùng thuyền thúng đổ bộ… San vỗ đầu cái tạch… thật đúng là nghĩ không tới mà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK