Ngày 14 tháng 1 rồi cũng tới, đã sát Tết rồi. Hồ Bá Long cũng về nhà ăn Tết , nhưng lão không đi một mình.
San thiếu nghe tin cũng điên cuồng tế ngựa về Hà Tĩnh.
Như thỏa thuận trước đó, James Smith Bush không cần liên hệ trực tiếp với San thiếu. Hàng thì chở đến kho của Hồ gia ở Nhai Châu. Tiền nong cứ gặp Hồ Bá Long là nhận đủ.
Chuyện hay ho là James không dám bén mảng tới Hương Cảng , càng không dám đi Nhật. Tuy nói vị tướng quân người Nhật đã được Lãnh sự quán Mỹ điều đình. Thế nhưng thù mất cánh tay đâu đơn giản bỏ qua như vậy.
James biết hắn thân cô thế cô, ló mặt ở Nhật sẽ bị thủ tiêu ngay tắp lự. Còn nếu dám đi Hương Cảng thì đảm bảo hắn sẽ bị chặt làm tám khúc nuôi cá.
Thế nhưng sáu tháng lăn lộn ở “thương trường Đông Á” gã có không ít mối liên hệ “ngành dọc”.
Tiếng xấu của James chủ yếu phát tán chỗ “người mua”. Giới thương nhân Âu Mỹ thì ai chả biết hắn bị mấy công ty Mỹ chơi gác, nên cũng chẳng kỳ thị hay xa lánh gì. Trừ vấn đề tiền bạc.
Ai mà cho thằng sắp phá sản mượn tiền chứ.
Nhưng dắt mối làm ăn cùng nhau kiếm tiền thì lại là chuyện khác.
James viết thư cho bạn bè nói rõ ràng, đem hàng giao tới tiền trao cháo múc ngay và luôn, không lằng nhằng. Anh đây gặp đại tài chủ Đông Á không thiếu tiền.
Đấy là James tâng bốc thôi. Ở Đại Nam có lẽ Trần- Hồ là đại gia, nhưng chui ra bên ngoài xã hội chỉ là con tép to một chút, làm gì đến mức Đại Tài Chủ.
Thế nhưng “thính” này lại khá thu hút.
James dựa theo những gì mình am hiểu về mấy tay “đồng bọn” mà gửi thư rất chính xác từng người.
Mỗi khứa có một thế mạnh mặt hàng khác nhau, cho nên sau ba tháng thư từ qua lại thì không thiếu hàng tập kết ở Nhai Châu.
James rất tò mò vì sao một đứa nhóc lại có tài lực khủng bố đến vậy. Kể cả lô hàng mua súng ống trước và cả lô hàng máy móc, pháo lớn Amstrong lần này cộng lại cũng lên tới trên 6 vạn lượng bạc. Tính ra bằng 90000 Đô-la. Đủ mua một tàu hơi nước chở hàng xịn xò nhất của Mỹ lúc này. Như chiếc New Orleans James đang dùng, giá xuất xưởng chỉ có 35000 Đô-la. Sau 11 năm chở hàng, trừ khấu hao chắc còn độ 22000 – 23000 là cùng.
Sẵn tò mò nên James mới theo thuyền của Hồ Bá Long , đi về Đại Nam “ thăm “ đối tác làm ăn.
Nhưng mà cha vợ của San thiếu với khuôn mặt nung núc mỡ đang rất giận.
Vốn dĩ hắn nghĩ con rể vay ít ít thôi...
Nào ai biết đùng một cái vay đến hơn 5 vạn lạng, ngay cả Hồ gia giàu nứt đố đổ vách cũng chịu không nổi.
Vấn đề tiền ở Hồ gia là của chung ba anh em Hồ Bá Thương, Hồ Bá Long , Hồ Bá Hổ. Đâu phải muốn dùng thế nào thì dùng. Hồ Bá Long lấy tiền chung cho con rể vay đúng là phải giải trình hết nước hết cái cho đám anh em trong nhà đấy.
Cho nên lần này về lão muốn tìm San thiếu tính sổ.
“ Hừ hừ, em nuôi thằng bố, em nuôi thằng con đều ở cả Đông Sương Phòng... Xem ra vẫn còn biết điều! Nếu không thì hôm nay tau đốt cả nhà bay” Hồ Bá Long ngồi uống trà trong gian chính trong khi chờ hai cha con nhà họ Trần về.
Nói chung thì gã chỉ không thể đi vào hậu viện Trần gia được thôi. Nơi đó không có ai được phép vào trừ bố con nhà Cán San, à còn có lão Trần Quang Thám đang đi tu nữa... không biết năm nay có nhớ nhà mà về không.
Quan hệ giữa hai nhà này thì quá khăng khít rồi, từ đời ông đến đời con, ngày càng bền chặt. Hai gia chủ đời trước còn rủ nhau lên núi tu, vứt sản nghiệp cho mấy con giời đời kế cận quản lý. Thế mới kỳ khôi!
“ Nhị gia đang bực chi ạ?” Hồ thị từng là nha hoàn thiếp thân của chị gái Hồ Bá Long, theo thói quen vẫn gọi hắn là nhị gia.
Hồ thị làm ăn nhiều với dân Bắc Kỳ cùng Đại Thanh nên cũng nhiễm thói quen của họ. Ví như ở nhà thì Bá Thương là Đại gia, Bá Long – Nhị gia, còn Bá Hổ là Tam gia.
“Mi còn hỏi à? Con ông chưa về mà thằng San đã nuôi thiếp rồi nớ.”
Muốn mở miệng mắng chuyện tiền bạc nhưng không muốn lộ, cho nên Bá Long “bẻ lái” chuyển hướng chuyện Dương Tú Linh mà nói.
“ Hì hì... Nhị gia có khi hiểu nhầm thật rồi, ban đầu con cũng nghĩ như rứa mà không phải mô. Cậu San thi thoảng mới về nhà, cũng không có đụng vào cô Linh. Mà ông nhà con cũng không có làm chi bậy cả. Hai người đúng là ở nhờ nhà ni thôi” Hoa thị cười khì khì giải thích.
Đúng thật là San thiếu không có ý hoặc là chưa có ý gì với Tú Linh, mà Cán gàn thì bị San thiếu bắt luyện binh không còn tinh lực đi nhòm ngó Thiên Kiều. Vậy nên ba tháng qua hai vị này ở Trần gia rất thong dong.
Viện chính có bốn người phụ nữ (tính cả con Nũn), không quấn lấy nhau thì làm chi. Dần dà nói chuyện nhiều thành quen rồi hiểu nhau, đều là số khổ cả.
Hoa thị tuyệt đối không lộ chuyện nàng bị hắt hủi mấy năm, mà chỉ kể về khoảng thời gian hạnh phúc gần đây. Con Nũn thì một điều anh San , hai điều anh San, anh San là tốt nhất, anh San là đẹp nhất. Cho nên ấn tượng của hai dì cháu đối với bố con nhà này là rất rất tốt.
“ Em vợ ... lâu lắm không gặp” tiếng của Cán Đại Đầu vang lên từ ngoài viện dù chưa thấy mặt.
Một lúc sau hắn và San mới mò vào.
“ Anh vợ tốt, a thằng San đây rồi, tau tìm mi chết mệt... mi mau....”
Đã nói quan hệ nhà này lằng nhằng phức tạp.
Bá Long là em vợ của Cán Đại Đầu thì ai cũng hay, nhưng mà lão Trùm Thám còn có ba đứa con gái, trong đó hai đứa gả vào nhà họ Hồ. Một là vợ của Hồ Thương, một làm vợ Hồ Bá Long, cho nên xưng hô loạn hết cả lên. Cả hai đều là anh em vợ của nhau.
Cũng hên là vợ chưa cưới của San thiếu không phải là con của cô ruột hắn, nếu không có thể lúc này San thiếu giãy ra rồi cũng nên.
Hồ nhị gia muốn mở miệng trách móc việc mượn tiền thì bị San thiếu lừ mắt một cái im luôn.
Bố vợ hiểu con rể, cái điệu này có nghĩa là chuyện không đùa được và cũng không loạn thông tin ra ngoài.
Một lúc sau chỉ còn lại ba người đàn ông ngồi lại trong phòng chính nhà ngang.
“ Tiểu đệ… Mi sáu tháng đốt hơn 5 vạn như rứa… Thật sự cả hai nhà Hồ - Trần không đủ tiền cho mi phá. Cha thì không tiếc chi cả... Nhưng phải có chừng. tiêu như mi kẹt tiền làm ăn thì ra răng?” “Anh bố gàn” cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu cả.
Nói chung Cán gàn “nghĩa bạc vân thiên”, đối với hắn tiền là để tiêu xài, không phải để chôn cột nhà. Hắn dùng tiền cho người ngoài còn không lo huống hồ là con trai hắn dùng.
Nhưng cái gì cũng có hạn mức, tự nhiên đi vay Hồ gia cả đống tiền thật Cán gàn cũng có chút ê mặt.
“ Thực ra tổng cộng tiêu 7 vạn” San thiếu cũng không dấu, hắn trước khi đi Nhai Châu đã tiêu đến 18000 ở Trần gia rồi.
“ Mi….” Cán Đại Đầu trợn cả mắt. Nghe số lượng Cán Đại Đầu hết hồn. Đây là phân nửa gia tài nhà họ Trần, và cỡ 1/7 nhà họ Hồ - tất nhiên là tính gộp đất đai, tiền hàng, tàu thuyền cùng các khoản nợ.
Ngay cả tiền nhàn rỗi và vốn lưu động của Hồ gia cũng chưa quá 15 vạn lượng.
Bá Long cũng giật mình, hắn không ngờ trước khi San thiếu vay bố vợ thì đã tiêu ở nhà gần 2 vạn rồi.
“Cha và Cậu cứ bình tĩnh. Mua cái chi tôi đều ghi lại hết. Hai người đọc là hiểu liền…” San thiếu đã chuẩn bị sẵn mà đưa ra một quyển sổ…
Bố vợ hắn gạt đi, không đọc.
“ Cậu biết mi không chơi bời, là lo cho quốc gia đại sự. Nhưng mi nghĩ qua chưa, vì răng Trần- Hồ hai nhà có tiền mà không lộ. Bọn tau mua súng ống thì quá đơn giản. Nhưng triều đình thấy mi có súng Tây tốt hơn thì bọn hấn nghĩ cấy chi?” Hồ nhị gia than thở...
“ Mà anh vợ cũng lạ. Anh hiểu chuyện mà răng nỏ nhắc thằng San. Đánh Tây giúp nước Cậu không ngại. Hồ gia cạn tiền cho mi cũng được. Nhưng mi từng nghĩ đến chuyện thò đầu ra, đứng trên ngọn sóng, giặc đi rồi thì hao nhà chúng ta sẽ ra răng?”
Đây mới chính là điều gã lo lắng. Triều đình hủ bại là thật. Nhưng chí sĩ yêu nước thiếu gì người đủ tài lực mua súng ống , đại bác từ người Tây. Nhất là bọn thương nhân như Hồ gia tiếp xúc trong ngoài đủ cả, bọn hắn thừa biết súng Tây tốt, pháo Tây tốt. Nhưng tại làm sao bọn hắn không sắm sửa? Vì bọn hắn không dám. Tiền tài lộ ra chỉ tổ mang họa sát thân.
Người như Hồ gia Đại Nam này đâu hiếm. Mười triệu người chẳng nhẽ không có đủ trăm người có tiền như Hồ gia.
Cán gàn thở dài sườn sượt.
Hắn vỗ vai Bá Long.
“ Ban đầu, anh cũng muốn nhắc thằng San. Nhưng Bá Long à, có lẽ chúng ta sai rồi... Nhìn bề ngoài vũ khí kỹ nghệ của bọn Tây tuy mạnh, nhưng không có đè nổi mấy triệu con dân Đại Nam. Có điều... khi dùng súng thằng San mua về tau mới hiểu, chúng ta và bọn Tây cách nhau xa quá rồi…Tau không nhắc thằng San vì tau cũng đồng ý cách làm của hấn. Không có người đứng ra thì triều đình có tỉnh được không?” Lời Cán gàn rất đáng suy nghĩ, trái hẳn với vẻ ngoài thô lậu , bên trong hắn lại là một kẻ tinh tế vô cùng.
San thiếu há hốc mồm…. hắn như lạc vào thế giới khác. Lần đầu tiên hắn nhận ra thế giới này thật nhiều màu sắc.
Người nhìn vậy mà không phải vậy.
Một gã buôn lậu liều mạng chuyển tin tình báo về cho Tổ quốc.
Lại cũng chính gã này không ngại hiến cả gia tài để đánh ngoại xâm – nhưng thủ sẵn tâm lý “điểu tận cung tàng” nên không ra tiền mua vũ khí tốt.
Rồi một tay anh chị không từ chuyện xấu nào, vậy mà nặng lòng hướng về giang sơn xã tắc. Biết là sẽ bị “qua cầu rút ván” nhưng dám liều dùng hành động để cảnh tỉnh triều đình u mê.
Ẩn đằng sau cái vẻ gàn gàn cà lơ phất phơ của Cán là một con người khác, có chí hướng, có quyết tâm và rất tinh tế.
Còn bên dưới dáng vẻ vô hại của Hồ Bá Long chính là một tên cáo già lõi đời. Thậm chí gã còn lường trước được sự nghi kỵ từ phía kinh thành sẽ dẫn tới kết cục thế nào với hai nhà .
Hai người này...
San thiếu đã bị vẻ ngoài của bọn họ đánh lừa... Dù hắn từng là một đặc vụ đầy kinh nghiệm trong việc nhìn người.
San quá coi thường trí tuệ cổ nhân rồi, không ai đơn giản cả.